Chúng tôi ở lứa tuổi về hưu, sinh từ khoảng những năm 1940 tới 1960, người ta gọi chúng tôi là “người cao niên”.
Từ niên thiếu, chúng tôi vui chơi nhũng trò chơi đơn sơ, thông dụng như đánh đủa, đá cầu, đá dế, chơi ô quan...
Lớn lên một chút chúng tôi họp bạn ở chỗ nào đó, hay quanh đống lửa trại, ca hát, chơi những trò chơi theo kiểu hướng đạo.
Chúng tôi cũng tập tành yêu đương trong lứa tuổi học trò những năm 70, 80...
Rồi chúng tôi kết hôn, trở thành đôi thành lứa, nắm tay nhau gầy dựng một tương lai
Thập niên 80’s, 90’s, chúng tôi khám phá những vùng trời mới, dấn thân vào xã hội, dần dần ổn định đời sống để bước qua thế kỷ thứ 20.
Chúng tôi thu thập nhiều hiểu biết, sẵn sàng tiến tới tương lai xán lạn, tiến bước trong xã hội đầy màu sắc huy hoàng.
Chúng tôi trở nên khôn ngoan, vững vàng và tiến bộ hơn cho tới những năm 2000’s. Hiện tại, chúng tôi đang sống trong thời gian 2020’s.
*-*
Thật ra, chúng tôi đã sống qua...
TÁM thập niên khác nhau
HAI thế kỷ khác nhau
HAI thiên niên kỷ khác nhau
Chúng tôi đã dùng những điện thoại bắt nguồn từ tổng đài ở nhà riêng, hay những trạm gọi nhỏ đặt bên đường, phải trả tiền tính theo từng phút nói chuyện. Tiến đến chúng tôi dùng điện thoại có hình ảnh trực tiếp “video call” đến bất kỳ nơi đâu trên thế giới mà chỉ cần trả tiền mỗi tháng một lần, dùng không giới hạn, hay theo chương trình đã thỏa thuận với một công ty truyền thông nào đó.
Chúng tôi đã từng coi say mê những phim bộ nhiều tập dài, rất dài, bằng dĩa, rồi tiến sang coi bằng YouTube. Điều này có nghĩa là từ băng vinyl chuyển qua truyền hình.
Từ những lá thơ tay ngóng cổ chờ hồi đáp, có khi dài tới 2, 3 tuần hay cả tháng, chuyển qua điện thư vài giây, nhận được hồi âm cũng trong nháy mắt, không tốn tiền mua tem nữa.
Bây giờ chúng tôi sử dụng WhatsApp.
Từ những trận banh lừng danh trên sân cỏ thế giới mà có nhắm mắt ước mơ cả đời cũng không thể thấy, ngày nay chúng tôi đã có thể thưởng thức cả một chương trình Thế Vận Hội huy hoàng diễn ra trên khắp thế giới ngay lập tức trên ti-vi màu lộng lẫy.
Chúng tôi chuyển từ những chiếc ti-vi nhỏ xíu, đen trắng, màn hình khi chớp khi tắt sang ti-vi màu sắc rực rỡ, và bây giờ là ti-vi 3D HD.
Chúng tôi đã từng mua, hay mướn những phim video từ các tiệm cho mướn phim, nhưng bây giờ những tiệm đó đã biến mất hết trơn rồi, vì chúng tôi đã có thể ngồi tại nhà coi phim trên YouTube, hay Netflix có vô số phim từ thập niên 50’ cho tới bây giờ. Tiền trả cho những tiện nghi này cũng không mắc lắm.
Chúng tôi đã biết đến những máy điện toán đầu tiên, thẻ đục lỗ, đĩa mềm và bây giờ chúng tôi có gigabyte, có megabyte trên điện thoại thông minh.
Thời trẻ chúng tôi vui chơi chỉ với chiếc quần ngắn, áo thun, hay áo dài, sơ-mi trang trọng, mang giày Oxford, mặc quần ống loe...Bây giờ những bộ đồ thể thao, quần jeans khỏe mạnh là thời trang trên khắp thế giới.
Chúng tôi đã tránh được bệnh bại liệt, viêm màng não, lao phổi, cúm lợn và mới đây vượt qua trận dịch COVID-19.
Chúng tôi đã đi giày trượt pa-te, xe ba bánh, xe đạp, xe máy, xe chạy xăng hoặc dầu (diesel) và bây giờ chúng tôi lái xe hybrid hoặc điện.
Đúng vậy, chúng tôi đã trải qua rất nhiều điều và cuộc sống của chúng tôi thật hay ho tới tuyệt vời.
Có thể mô tả chúng tôi là "exennials," những người sinh ra trong thế giới của những năm 50, có một tuổi thơ với “kỹ thuật cơ học” (analog) và tuổi trưởng thành “kỹ thuật số” (digital)
Chúng tôi đã "chứng kiến mọi thứ"
Thế hệ của chúng tôi thực sự đã sống và thấy nhiều hơn bất kỳ thế hệ nào khác trong mọi khía cạnh của cuộc sống.
Chính thế hệ của chúng tôi đã thực sự thích ứng với sự "THAY ĐỔI."
Một tràng pháo tay lớn cho tất cả “chúng tôi”, một thế hệ rất đặc biệt, sẽ là DUY NHẤT!
– Tác giả không rõ
– Hình đính kèm của họa sĩ Lisa Aisato
- Ngọc Anh phỏng dịch*-*
No comments:
Post a Comment