Monday, July 31, 2017

Nghiệp Hải Hồ - Màng Võ




Tôi xin cám ơn tất cả người thân và bạn bè đã khuyến khích tôi trong lúc “bơ vơ” nơi cổng trường xa lạ. Cám ơn anh Lương Q. Bình (TN SVSQ K21 NT, K.1/70 TĐ, K. 1 ĐB NT), và nhiều bạn khác, đã khuyến khích tôi viết bài nầy cho thế hệ sau. Nếu con cháu bạn cần biết thêm, muốn theo nghề nầy, cứ tự nhiên liên lạc với tôi qua chủ nhiệm quyển HTLĐ hoặc trang facebook/kỷ yếu hàng hải.

Vietnam Arrests Four Activists Accused of Attempted Subversion

Saturday, July 29, 2017

Bill Hayton: Việt Nam đang 'thân cô, thế cô'


Ông Bill Hayton (đầu tiên, trái) nói ông tự tin về thông tin mà mình đưa ra khi viết các bài báo về sự kiện khoan dầu khí trên Biển Đông của Việt Nam vào tuần cuối tháng 7/2017.

Việt Nam đang ở trong thế 'chỉ có một mình' khi đương đầu với Trung Quốc trong tranh chấp trên Biển Đông, một nhà nghiên cứu Việt Nam và khu vực Đông Nam Á, đồng thời là phóng viên của BBC nói với Bàn tròn thứ Năm tuần này.

VN đã hết thời chính sách 'ba không'? Lê Vĩnh Trương


XINHUA Trung Quốc gần đây đã hoàn tất việc xây dựng đường băng trên các đảo nhân tạo ở Trường Sa và đã cho đáp các chuyến bay thử tại đây

Trong bài viết này, tác giả xin tổng hợp các ý kiến để đánh giá xem liệu có phải chính sách "ba không" của Việt Nam nay bị các lý do địa chính trị và sức mạnh Trung Quốc làm lung lay hay không:

Cuộc tiến công Việt Nam nhiều thời và nhiều phương diện của Trung Quốc gặp những phản ứng hệ quả, theo Bill Hayton tác giả cuốn “Việt Nam - con rồng trỗi dậy” (Vietnam rising dragon).

Trại tù ‘cải tạo’ Ái Tử-Bình Ðiền, Nỗi đau vẫn còn đây!


LTG: Viết cho ngày họp mặt của các bạn tù “trại cải tạo” Ái Tử-Bình Ðiền. Xin thắp nén hương lòng dành cho các bạn tù đã khuất, những người đã anh dũng đấu tranh đòi hỏi công lý cho người tù chiến sĩ VNCH. Các anh đã chết thật vinh quang, thật hào hùng, thật bất khuất dầu trước bạo lực cường quyền. Chúng tôi, những bạn tù còn sống hôm nay luôn mãi mãi nhớ đến các anh.

Tuyên bố của Đặc ủy Nhân quyền Bärbel Kofler về việc kết án 9 năm tù đối với nhà hoạt động nhân quyền Trần Thị Nga


German Embassy Hanoi
 
Die Menschenrechtsbeauftragte Bärbel Kofler zur Verurteilung der vietnamesischen Menschenrechtsaktivistin Tran Thi Nga zu neun Jahren Haft

Tuyên bố của Đặc ủy Nhân quyền Bärbel Kofler về việc kết án 9 năm tù đối với nhà hoạt động nhân quyền Trần Thị Nga++Die Menschenrechtsbeauftragte Bärbel Kofler zur Verurteilung der vietnamesischen Menschenrechtsaktivistin Tran Thi Nga zu neun Jahren Haft++

Friday, July 28, 2017

Quan chức Việt Nam đòi Mỹ 'lại quả' từ các hợp đồng mua vũ khí

HoangsaParacels:  Tướng VC tống tiền công khai trắng trợn thế mà cứ vu oan cho các tướng lĩnh VNCH là tham nhũng.



Các quan chức chính phủ Việt Nam yêu cầu các đối tác của Mỹ trả 25% hoa hồng cho các thương vụ mua bán vũ khí, theo tiết lộ của hãng tin tình báo quốc phòng Anh Shephard

Một hãng tin tình báo quốc phòng của Anh vừa tiết lộ rằng các quan chức chính phủ Việt Nam yêu cầu các đối tác của Mỹ trả 25% hoa hồng cho các thương vụ mua bán vũ khí.

Người phụ nữ gốc Việt tham gia đóng mẫu hạm USS George H.W. Bush



Chắc hẳn nhiều người Việt đã nghe đến cái tên Hàng không mẫu hạm USS George H. W. Bush của Hải quân Hoa Kỳ, tuy nhiên có lẽ còn khá ít người biết rằng trong số những người tham gia dự án đóng con tàu này có một phụ nữ gốc Việt. Người phụ nữ đó là bà Giao Phan, hiện là Phó Giám đốc cơ quan quản trị các chương trình tiếp thu quân dụng của Lực lượng Bảo vệ Bờ biển Hoa Kỳ. Trong câu chuyện phụ nữ kỳ này, bà Giao Phan sẽ chia sẻ với quí vị những điều mọi người ít biết đến về Lực lượng Bảo vệ Bờ biển Hoa Kỳ.

Thursday, July 27, 2017

SỨC MẠNH CỦA CHỦ NGHĨA NGU DÂN.

HoangsaParacel: Chủ nghĩa ngu dân nguy hiểm đến nỗi khi những người dân vượt thóat khỏi xứ Ngu vẫn còn hơi hướm của lòng hận thù vô lối do sự nhồi nhét của guồng máy tuyên truyền đểu của nhà nước cộng sản Hà Nội.
Trong hình ảnh có thể có: 2 người, mọi người đang đứng, mọi người đang đi bộ và ngoài trời
Nhân ngày 27/7: Ngày thương binh liệt sĩ CSVN.

Dương Thu Hương .

Mỗi năm có hàng trăm cuộc đánh bom cảm tử tại Pakistan cũng đồng nghĩa với hàng trăm người tử vì đạo và hàng nghìn người vô tội khác thiệt mạng. Cộng đồng thế giới phẫn uất, lên án, nhưng đồng thời cũng băn khoăn và muốn thấu hiểu những sự thật nằm sau các hành động ấy. Nhà làm phim Sharmeen Obaid Chinoy đã hé mở một bí mật đáng sợ và kinh ngạc về cách mà Taliban thuyết phục trẻ em trở thành những kẻ đánh bom cảm tử.

Đô đốc Mỹ: Sẽ tấn công hạt nhân Trung Quốc vào tuần tới nếu có lệnh



Tư lệnh Hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ Scott Swift REUTERS

Chỉ huy Hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ Scott Swift ngày 27.7 cho hay ông sẵn sàng tiến hành cuộc tấn công hạt nhân chống Trung Quốc vào tuần tới nếu Tổng thống Donald Trump ra lệnh làm điều đó.

Bùi Dương Liêm Phỏng Vấn Ngô Minh Hằng




Kính mời Quí vị và các Bạn dành chút thời gian, chia sẻ tâm sự với Nmh trong Youtube :

Tuesday, July 25, 2017

Thương Thuyền VIỆT NAM THƯƠNG TÍN I: Nhớ Lại 40 Năm trước Trần-Hậu-Khánh Cựu Sĩ Quan Cơ Khí - VNTT1

Thương thuyền VNTT 1

Ngày 30 tháng 4 năm 1975, thương thuyền Việt Nam Thương Tín 1 đang cập bến Sài Gòn, sau khi nghe lệnh đầu hàng của Tổng Thống Dương văn Minh, đã gấp rút rời kho 5 Khánh Hội, phải kéo neo và chặt đứt dây cột tàu vào lúc 10:30 sáng, mang theo 750 người tị nạn bất đắc dĩ, dưới sự điều khiển của một thủy thủ đoàn chỉ có 8 người thay vì 45 trong tình trạng tình thường. Lúc đó, tôi là một Sĩ Quan Cơ Khí cùng có nhiệm vụ đưa con tàu ra khỏi sông Sài Gòn và cũng trong cùng số phận với những người tị nạn trên tàu.

Phát biểu của luật sư và chồng bà Trần Thị Thúy Nga sau bản án

MÈO VỜN CHUỘT, CHUỘT NHÁT MÈO TẠI CHÂU Á-THÁI BÌNH DƯƠNG tác giả Đại-Dương


Tại lễ bàn giao Hàng không mẫu hạm USS Gerald R. Ford (CVN 78) cho Hải Quân Hoa Kỳ hôm 22-07-2017, Tổng thống Donald Trump đã nhấn mạnh “Ở bất cứ nơi nào mà chiếc tàu này đi ngang qua chân trời, đồng minh của chúng ta sẽ an tâm và kẻ thù phải run sợ vì mọi người đều biết rằng Mỹ đang tới mà tới một cách oai phong. Và chỉ có thể Thắng, Thắng, Thắng và Thắng”.

Công an dày đặc bên ngoài phiên tòa xét xử công khai Trần Thị Nga

Chồng của bà Nga là ông Lương Dân Lý và hai đứa con nhỏ dưới 5 tuổi cầm bông hồng đến Tòa án Nhân dân tỉnh Hà Nam, nhưng không được vào tham dự phiên tòa xét xử được cho là “công khai”.

Hội Quân Nhân Mỹ Gốc Việt Ra Mắt Cộng Đồng

HoangsaParacel:  Kính mời quý đồng hương ủng hộ các con em đang phục vụ quân đội để bảo vệ quê hương thứ hai cuả chúng ta.

Sunday, July 23, 2017

Top ten hình ảnh ấn tượng 2016


Tạp chí Time vừa công bố 10 bức ảnh ấn tượng, được cho là bộ ảnh biết nói, khắc hoạ toàn cảnh thế giới 2016. Cũng với tham vọng này, trong khuôn khổ quốc gia, tôi chọn và công bố “Top ten hình ảnh ấn tượng 2016” theo Một Góc Nhìn Khác của riêng mình. Dù trước đó, đã chọn và công bố “toạ kháng” là bức ảnh của năm. Nhưng còn quá nhiều khoảnh khắc khác, ấn tượng theo nhiều chiều nghĩa khác. Bỏ qua quá tiếc. Vì thế, thêm bộ Top ten này. Hi vọng đem đến cho bạn đọc những góc nhìn thú vị, đa chiều về tình hình quốc sự và sức khoẻ quốc gia trong một năm qua.

Saturday, July 22, 2017

Trump just approved a plan for the US Navy to check Beijing in the South China Sea - Business Insider

Tiệc gây quỹ Xây Dựng Tượng Đài Thuyền Nhân.

Đêm 15/07/2017 Hội Tưởng Niệm Thuyền Nhân Việt Nam đã tổ chức một buổi tiệc gây quỹ Xây Dựng Tượng Đài Thuyền Nhân tại nhà hàng Capitol Banquet Centre, Mississauga. 

9 câu ngụy biện điển hình của người Việt





Có một thói quen rất nguy hiểm mà người Việt thường xuyên sử dụng trong giao tiếp, đó là thói quen ngụy biện. Thói quen này đã lây nhiễm một cách vô hình từ giao tiếp thường nhật, từ tâm lý thắng thua khi tranh cãi, và nhất là trong cộng đồng cư dân mạng…

TỘI ÁC VIỆT CỘNG-Ngô Minh Hằng


TỘI ÁC VIỆT CỘNG

Ai yêu đất nước sơn hà
Cộng đem ra xử như là tội nhân
Bàn tay tắm máu lương dân
Những người tài trí cộng cần triệt tiêu

VIETNAM: Immediately release labour and land rights defender Tran Thi Nga

Thursday, July 20, 2017

Truyện Ngắn Không Tên.

Image may contain: 1 person, closeup
Thưa các Bạn,
Lúc ở đảo, tôi trong ban thông dịch.  Qua Úc, làm bộ xã hội một thời gian khá dài.  Nghe (và dịch) nhiều chuyện vượt biên. Nhưng chưa hề thấy một bi kịch tang thương như chuyện nầy. Đọc.Tôi không cầm được nước mắt.  Xin được chia sẻ sâu xa nỗi buồn mất mát với bạn Thùy Nhiên (hiện định cư tại Úc). Cầu mong Bạn tìm được an bình.
-----------------------------------------------------------------------
Tôi tên Nguyễn Bá Quang, là một sĩ quan QLVNCH cấp bậc Đại Úy thuộc đơn vị 101 P2/Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH. Ở tù CSVN tại trại tù Tiên Lãnh, Quảng Nam, Đà Nẵng suốt hơn 12 năm. Qua Mỹ với diện HO.5 năm 1991. Hiện cư ngụ tại Reda, Califonia.
Trong thời gian tôi ở tù chưa được thả, gia đình vợ con tôi vượt biển tìm tự do tại Cà Mau tỉnh Minh Hải. Trong chuyến vượt biển hãi hùng ngày 22-2-1985 vợ và sáu người con của tôi đã bỏ xác trên biển cả vì bọn hải tặc làm đắm thuyền. Ngoài ra còn có cả nhạc phụ của tôi và các em vợ cùng các cháu đã chết một cách tức tưởi trên chuyến tàu đau thương ấy. Chỉ còn sống sót người con gái yêu thương của tôi tên Thùy Nhiên và dì ruột của cháu là Phạm Thị Sa.
Năm 1975 mất nước, con gái tôi mới có tám tuổi. Khi CS Bắc Việt chiếm miền Nam chúng dọa nạt, đấy ải gia đình của các sĩ quan QLVNCH đi cải tạo tại các trại lao động khổ sai. Vợ con tôi phải đi kinh tế mới tại Cà Mau, Minh Hải, việc học hành khó khăn, cháu chỉ học tới lớp bảy rồi phải bỏ lỡ dở đi buôn cá tại vùng ven sông thuộc Cà Mau để kiếm tiền nuôi gia đình và các em trai còn nhỏ tiếp tục đi học, vì thế nên cháu chỉ có thể thuật lại Nỗi bất hạnh của đời tôi một cách trung thực.
Là ba của cháu, tôi cũng chỉ sửa những lỗi văn phạm, chính tả. Qua sự thúc bách của tôi, cháu mới có thể thuật lại câu chuyện thương tâm, vì mỗi lần nhớ lại những cảnh đau thương tang tóc của gia đình thì cháu đâm thẫn thờ, ngơ ngẩn hết mấy ngày, và lòng tôi cũng quặn đau vô vàn. Hiện cháu đã lập gia đình và sống với chồng con tại Úc. Sau đây là câu chuyện của con gái tôi, nỗi bất hạnh của cháu, cũng là nỗi bất hạnh của tôi.
Nguyễn Bá Quang
Thùy Nhiên
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau bao tháng ngày mẹ và các anh chuẩn bị ghe thuyền, từng can dầu, tom góp từng gói lương khô như gạo sấy, thuốc men v....v...một cách bí mật. Ông ngoại, gia đình bà dì ruột, gia đình của cha Liêm, từng tốp, từng tốp len lỏi trong đêm tối lần lượt đến điểm tập trung tai bãi Đá Bạc Cà Mau thuộc tỉnh Minh Hải.
Tất cả chúng tôi yên lặng lên thuyền, gồm có 22 người đã có mặt đầy đủ. Tiếng nổ dòn của máy lướt sóng ra khơi, mọi người chúng tôi nín thở hồi hộp.
Qua mấy giờ lầm lũi chạy trong đêm, trời đã sáng, ánh nắng chan hòa, chúng tôi đã rời khỏi hải phận Việt Nam, mọi người thở ra nhẹ nhỏm, vui mừng, bồi hồi xúc động vì đã thoát qua được chặng đường đầy nguy hiểm và bất trắc nhất, vì nếu chẳng may mà bị VC bắt lại, thì bị tù tội, tịch thu tài sản, tất cả đều mất sạch. Niềm vui thoát được khỏi bọn công an VC đang miên man trong đầu óc mọi người, bỗng nhìn đằng xa có chiếc tàu lớn hiện ra, tim tôi đánh thình thịch, tàu của ai đây? Của CS hay của thế giới tự do? Càng lại gần thì càng hồi hộp, một thoáng chán nản và sợ sệt hiện rõ trên nét mặt mọi người khi nhìn rõ màu cờ máu Liên Xô, Thuyền của chúng tôi cố ý lái chệch hướng chiếc tàu lớn, cứ thế tiến thẳng, đã qua thêm một sự nguy hiểm, và cũng vì thế thuyền đã chệch hướng đi như ban đầu đã định trước của mình. Chạy thêm vài giờ nữa thì đằng trước hiện lên một chiếc thuyền đánh cá treo cờ VC (cờ đỏ sao vàng), bên hông tàu thấy hai chữ Kiên Giang, giây phút trọng đại, mọi người như nín thở, từ thuyền bên kia phát loa yêu cầu thuyền chúng tôi ngừng lại để cho họ kiểm soát.
Không thể để bị bắt, rồi phải ngồi tù, tài sản bị mất sạch, nên thuyền chúng tôi quyết định mở hết tốc lực. Một loạt đạn AK nổ dòn bắn về phía chúng tôi, tài công lúc đó là anh Hai Liêm của tôi bị thương ở cánh tay, Mẹ bị thương ở bả vai, ông Ngoại bị thương nhẹ ở đầu. Thuyền bắt buộc phải ngừng lại. Tất cả bàng hoàng chờ đợi những gì xấu nhất sắp xảy ra. Thuyền Kiên Giang là thuyền đánh cá nhưng có cán bộ VC, công an mang theo súng, bọn chúng bước qua thuyền chúng tôi lục soát từng người một kể cả những em bé 3, 4 tuổi, tịch thu một số vàng và tiền bạc (đô la) mà mọi người mang theo, chúng lấy một máy lớn của thuyền chúng tôi và dọa sẽ đưa trở lại vào bờ giao cho công an địa phương xử lý. Ông ngoại tôi là người lớn tuổi nhất trong thuyền, ôm vết thương còn chảy máu trên đầu loang xuống mặt, cố gắng năn nỉ giải thích: Các anh cho chúng tôi đi, nếu đưa chúng tôi trở lại bờ Việt Nam thì các anh chẳng có lợi gì cả, chúng tôi bị tù tội, tiền, vàng của các anh vừa tịch thu thì cũng phải giao nạp cho công an thôi. Sau đó bọn họ cho chúng tôi đi, và chỉ hướng cho tàu chạy. 
Còn lại một máy nhỏ, thuyền tiếp tục chạy một cách nặng nhọc, chậm chạp lướt sóng tiến về vùng biển Thái Lan. Chạy được một giờ đồng hồ nữa thấy có một chiếc thuyền giống thuyền đánh cá xuất hiện, khi chiếc thuyền này tiến lại gần không thấy treo cờ nước nào cả, nhưng dấu hiệu trên mạn thuyền được bôi lem, chạy với tốc độ nhanh rồi quay đầu chận ngang thuyền chúng tôi. Đã trải qua nhiều hiểm nguy, lần này tôi hồi hộp và lo sợ, tất cả như nín thở, những đứa nhỏ cũng biết được những gì quan trọng sắp xảy ra nên chúng ngồi thu mình vào thành ghe im re trông thật tội nghiệp. Tất cả không một tiếng động.
Tiếng nói ở thuyền bên kia là một tiếng lạ không ai hiểu gì, lúc đó cha Liêm là người biết tiếng Anh nói xin họ giúp đỡ. Toán người kia như không nghe biết, với cử chỉ hung hăng dữ tợn, cặp vào thuyền chúng tôi la hét lục soát từng người một. Một lần nữa vơ vét sạch những gì tàu Kiên Giang VC vơ vét còn sót lại. Thấy kết quả lục soát chúng chẳng được là bao, chúng đi tìm từng bộ mặt một, nhất là nhìn chằm chằm vào những người đàn bà con gái. Mẹ tôi còn trẻ đẹp nhưng vừa bị thương mất máu co ro, mặt mày tái mét nên chúng bỏ qua không để ý tới. Chúng đến gần tôi và chị H, bạn gái của anh Hai, chúng liền nắm áo chúng tôi kéo qua thuyền chúng nó.
Trước cảnh dã man này mấy anh tôi không kềm hãm được nên đã có phản ứng binh vực em mình (tôi lúc đó mới được 18 tuổi, cô kia xấp xỉ tuổi tôi hoặc lớn hơn một tuổi ) nên đã la ó phản đối. Mẹ tôi cúi lậy xin chúng tha. Ông ngoại, cha Liêm năn nỉ nài nỉ chúng chẳng nghe. Chúng đẩy chúng tôi qua thuyền chúng. Phẫn uất trước hành động tàn bạo này, mấy anh tôi đánh trả lại chúng. Chúng rút súng lục ra uy hiếp và chế ngự mấy anh. Lúc đó chúng lôi chúng tôi xuống nhốt dưới hầm tàu tối đen. Từ đó không hay biết chi nữa những việc xảy ra bên ngoài.
Sau khi bắt chúng tôi, chúng nổ máy cho tàu chạy, sau đó quay trở lại đâm vào thuyền chúng tôi làm vỡ thuyền, thuyền chìm, chuyện xảy ra tôi sẽ kể tiếp phần sau khi tôi gặp lại người dì ruột tại trại SongLa.
Ngồi trong hầm tàu tối đen mà lòng tan nát, tôi chấn tĩnh mình bằng lời cầu nguyện với Đức Trinh Nữ Maria, hiện ra trước mặt tôi là hình ảnh của mẹ, các anh, em tôi và ba tôi. Mẹ, các anh em tôi giờ đây trên biển cả mênh mông đã trôi dạt về đâu rồi? Đã được tàu của thế giới tự do vớt chưa? Ba tôi trong trại tù CS tại trại Tiên Lãnh, Quảng Nam Đà Nẵng, ba là sĩ quan QLVNCH ở tù 10 năm rồi tương lai sẽ ra sao đây. Tôi nhớ hết những người thân thương, đầu óc tôi rối bời như có trăm ngàn mũi kim nhọn đâm vào quả tim bé nhỏ của tôi tan nát. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến hoặc tưởng tượng ra hoàn cảnh mà tôi phải gánh chịu như hôm nay. Nước mắt tràn đầy ra má mà chẳng hay biết gì, nước mắt đã làm dịu cơn khủng hoảng của tôi. Một niềm hy vọng loé lên trong đầu, chắc mẹ và các anh em của mình còn sống sẽ được tàu vớt, sẽ vượt qua nguy hiểm để đến bến bờ tự do và mình sẽ được gặp lại.
Ở trên tàu của bọn cướp được vài hôm, chúng chuyển tôi qua tầu đánh cá thứ hai, còn chị H. thì ở lại trên tầu của chúng nói tiếng Thái với nhau tôi không hiểu một tí gì cả chỉ biết cảm nhận theo linh tính của mình, thấy tàu này chuyên lo đánh cá, chắc là họ vừa đánh cá vừa làm hải tặc ăn cướp chăng? Một tuần sau chúng lại chuyển tôi qua tàu khác, cứ thế lênh đênh trên biển cả qua ngày thứ 51, ngày này chúng chuyển qua một tàu khác nữa, người trên tàu có vẻ hung tợn dữ dằn hơn những chiếc tàu trước đây.
Vào khoảng nửa đêm một tên đàn ông vào kéo tôi dậy, nhìn cặp mắt nó, thấy dễ sợ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Người tôi run bần bật, miệng thầm đọc kinh xin ơn trên phù hộ cứu giúp. Chúng nó sờ mó và bắt cởi hết quần áo, chúng nói gì với nhau tôi không hiểu, chỉ biết kẹp hai chân cứng lại, hai tay ôm chặt lấy ngực, và nhìn vào vết thẹo nổi đỏ trên cánh tay tôi. Lúc nhỏ khoảng hai tuổi bị tai nạn phỏng dầu làm đường đến 50% khi chữa lành vẫn còn vết thẹo luôn ửng đỏ. Không biết ai xui khiến cho tôi cứ nhìn vào vết thẹo ấy và kêu la thảm thiết. Bọn chúng nói với nhau những điều gì, tôi cảm nhận như chúng e ngại về vết thẹo của tôi là bị bệnh phong cùi gì chăng? Sau khi bàn bạc chúng đã xô tôi xuống biển không cho một vật gì có thể trôi nổi trên mặt biển.
Nước lạnh làm tỉnh hẳn người, tôi đã thoát qua những bàn tay con quỷ dữ, cố gắng với hai chân để người mình nổi lên trên mặt nước (ở Cà Mau tôi sống bên sông nên bơi lội cũng khá giỏi. Trên biển giữa đêm đen, có gì ghê rợn bằng. Tôi cố sức mình chống chọi với bao ý nghĩ bi thương, bản năng sinh tồn lại đến với tôi mãnh liệt, tôi kêu xin mẹ Maria bổn mạng hãy cứu giúp tôi. Một lần nữa hình ảnh của mẹ, anh, em và Ba tôi ở trại cải tạo lại hiện ra như khuyến khích tôi hãy ra sức cố gắng chống chọi với tử thần để ráng sống may đâu có người cứu vớt. Vì thế mà đã qua được năm tiếng đồng hồ dưới biển lạnh.
Trời đã hừng đông, một tia hy vọng đến với tôi, nhưng người càng ngày càng bị lạnh cóng, sắp sửa không chịu đựng nổi nữa rồi, thì may thay, nghe có tiếng động cơ của thuyền chạy đến. Tôi cố giơ tay lên nhưng thân hoàn toàn cóng cứng, rất may trên thuyền họ nhìn thấy, dừng thuyền lại và vớt tôi lên. Nguyện xin đây là một chiếc thuyền làm ăn lương thiện để tôi còn được sống an bình. Thật quả như lòng mong ước, tôi được những người này săn sóc tận tình, cho quần áo để mặc, cho ăn uống đàng hoàng và dùng máy vô tuyến gọi police (cảnh sát ) Thái cho tàu ra đón tôi vào bờ và đưa đến trại Song La và đến trại Sikiew.
Hằng ngày ở trại, cô đơn lạc lõng, thân gái dặm trường, hằng đêm nguyện cầu cho lòng vơi đi ít niềm đau. Mong chờ mẹ, anh em sẽ đến với mình, nhưng càng ngày càng thấy bặt tăm vô âm tín, lòng buồn rười rượi. Mỗi khi có người mới nhập trại tôi thường đến để cầu mong gặp người thân. Hôm nay bất thần tôi thấy dì Sa, em của mẹ thất thểu bước vào trại, dì cháu gặp lại nhau, nước mắt tuôn trào như mưa, và Dì đã kể lại những gì xảy ra kế tiếp khi tôi bị hải tặc bắt qua tàu của chúng.
Sau khi bọn hải tặc bắt con và H qua tàu của chúng. Vì không chịu nổi những uất ức các anh con đã phản ứng mãnh liệt đánh lại chúng nó. Nhưng chúng có súng, nên các anh con đành thúc thủ. Chúng lồng lộn lên lục soát nát bét trên tàu, bắt mọi người cởi bỏ hết quần áo chỉ cho mặc một quần lót mỏng, lấy hết những gì còn lại trên tàu, rồi rú máy cho tàu chạy.
Mọi người chưa kịp hoàn hồn thì thấy tàu hải tặc quay đầu trở lại, và chạy rất nhanh đâm thẳng vào hông thuyền của mình đánh rầm, thuyền vỡ làm đôi, một số người văng xuống biển. Đồ vật nặng chìm xuống nước, những vật nhẹ nổi lềnh bềnh. Trong lúc hỗn loạn, mỗi người đều bơi lội, vớ lấy can đựng dầu, đụng nước làm phao. Các anh con, Chương, Long bơi vớt những tấm ván để kết làm bè, kèm lên phần thuyền còn lại nổi trên mặt nước. Phần bè và thuyền nổi cho mẹ, dì, con của dì và Đạt, Hoài, hai em con. Ông ngoại và anh Liêm đã ra đi trong lúc thuyền bị đánh chìm vì cả hai đều bị thương.
Trời bắt đầu sập tối, nỗi kinh hoàng xâm chiếm lòng người. Màn đêm đem đến sự sợ hãi cho mọi người trong cảnh thập tử nhất sinh, lạnh đói và khát, nhưng vẫn cố gắng bu lấy bên nhau, cùng nhau sống chết. Thấy các em con vì đói khát và lạnh, quá tội nghiệp nên Chương liều bơi, lặn xuống lòng thuyền may ra tìm được nước uống hoặc thức ăn. Nhưng đã lâu không thấy Chương trở lại, mẹ và Dì kêu gào thật lâu chẳng có tiếng trả lời. Hễ người nào chịu không nổi buông tay ra là đi vĩnh viễn. Thấy những người thân lần lượt ra đi, lòng mẹ và dì tan nát nhưng biết làm sao đây hỡi trời, chỉ biết đọc kinh cầu nguyện Chúa, Mẹ cứu giúp, hộ phù. Phía bên kia có Linh mục Hồ Quang Liêm và người em Hồ Quang Lập cùng mấy người bà con của cha trong đêm đó cũng ra đi.
Ngày thứ hai kể từ ngày đắm thuyền chỉ còn có dì, mẹ và mấy đứa nhỏ vì được ngồi trên bè, nên chống được sự lạnh cóng. Mẹ con bị thương máu ra nhiều, không ăn, không uống nên người mệt lả đi, hơi thở yếu dần, dì gọi mẹ không trả lời nổi, mẹ tức tưởi ra đi. Đạt, Hoài hai em của con ôm mẹ khóc thảm thiết, dì đứt cả ruột gan. Các cháu cứ muốn giữ mẹ lại bên cạnh không xa rời, dì khuyên nhiều lần các cháu mới chịu để mẹ con xuống lòng đại dương. Còn lại con Châu, con Xuân của dì mềm người vì đói khát lặng lẽ ra đi. Dì như người mất hồn, không còn biết gì nữa, đặt con mình xuống nước cho dòng nước trôi xuôi, đau đớn vô cùng.
Ngày thứ ba chỉ còn lại Dì, Em Đạt của con, mệt quá gục trên tấm ván, bỗng nó ngồi nhổm dậy nói: Để con lấy nước cho dì, con thấy có dòng suối trong xanh, nước ngọt lắm dì ơi nó định bước xuống nước để đi. Dì cầm tay nó kéo lại: Con ơi không có đâu, đó chỉ là ảo ảnh mà thôi, con ngồi xuống đây đọc kinh với với dì xin ngài ban phước. Sau khi kinh nguyện, yên tĩnh được một lúc, nó lại kêu lên khát nước quá dì ơi con chịu hết nổi rồi. Dì nói trong vô thức hay con uống đại một hớp nước biển xem có chống chọi được không? Sau khi uống một miếng nước vào bụng, tức thì cháu ôm bụng rên la khủng khiếp, nước bọt trào ra nơi miệng, nước bọt giống như bọt xà phòng trào ra, trào ra, cháu lịm người dần và nằm bất động, người cuối cùng ở bên cạnh dì cũng ra đi.
Còn lại một mình đang nằm chờ chết dưới ánh nắng như thiêu như đốt bỗng thấy có đám mây đen kéo đến trời đột nhiên dịu xuống, một vài giọt mưa rơi trên mặt dì, dì liếm từng giọt nước, nhưng người dì đã kiệt sức không còn hay biết gì nữa cả. Khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên thuyền đánh cá của người Thái Lan. Theo tàu họ trên biển, 15 ngày sau thì được đưa vào trại Batani, qua trại SongLa và dì gặp con tại đây.
Ôi ! Những biến cố đó trong đời làm tôi điên dại, sống dưới ánh nắng mặt trời mà như trong hang âm u. Tôi đã mất mẹ, mất anh, mất em, mất ông ngoại, cậu, cháu và những người thân yêu, 18 người đã chết tức tưởi, bỏ mình trên biển cả ... Đó là tất cả NỖI BẤT HẠNH CỦA ĐỜI TÔI.
Mẹ ơi! Sao mẹ nỡ xa lìa con, xa lìa ba, ba đã chịu bao nhiêu điều cay đắng tủi nhục trong ngục tù Cộng Sản. Các anh ơi! Các em ơi! Tất cả đã xa lìa tôi, vĩnh viễn ly biệt tôi một cách tức tưởi: Khổ đau tột đỉnh, hận thành non cao, Biển xa sóng lớn dạt dào, nhớ anh, em, mẹ có ngày nào nguôi.
Thùy Nhiên, viết từ Úc Châu
* Viết để kính dâng linh hồn mẹ Phạm Thị Khanh, Ông ngoại Phạm Văn Đình, Cậu Phạm Văn Tiếng, các Anh: Nguyễn Bá Liêm, Nguyễn Bá Chương, Nguyễn Bá Long, các em, Nguyễn Bá Phú, Nguyễn Bá Đạt, Nguyễn Bá Hoài, Chú nguyễn Văn Dậu, các em con dì Nguyễn thị Minh Châu, Nguyễn thị Minh Xuân, Nguyễn Minh Toàn và Linh mục Hồ Quang Liêm, chú Hồ Quang Lập và các anh bà con với cha Liêm mà tôi không nhớ tên.
* Viết cho Ba là Nguyễn Bá Quang. Ba và con cùng chịu NỖI BẤT HẠNH trên cuộc đời này.

Tướng Lê Đức Anh bán đứng đảo GẠC MA và 64 bộ đội cho giặc TQ

Tuesday, July 18, 2017

Hàng Không Mẫu Hạm (Tàu sân bay) là vũ khí có thể đã lỗi thời - Trọng Nghĩa



mediaCảnh bắn hỏa tiễn Tomahawk từ tàu khu trục Mỹ USS Ross ở Địa Trung Hải, ngày 7/04/2017.Robert S. Price/Courtesy U.S. Navy/Handout via REUTERS



Nga và Trung Quốc đang phát triển các loại vũ khí rẻ tiền – chẳng hạn như công cụ chiến tranh mạng hay tên lửa chống hạm - nhưng lại đe dọa được các phương tiện tối tân và đắt tiền như tàu sân bay của phương Tây. Trên đây là lời cảnh báo của viện tham vấn quân sự Anh Quốc Royal United Services Institute (RUSI) trong một báo cáo được tạp chí Mỹ The National Interest ngày 14/07/2017 phân tích.

Open Letter Calling For Investigation Into Death In Custody Of Nguyen Huu Tan


Amnesty International, July 3, 2017
To Lam
Minister of Public Security
44 Yết Kiêu Street  Hoàn Kiếm District  Hà Nội,  Việt Nam
Dear Minister
We, the undersigned organizations, call on the Vietnamese authorities to immediately order an independent, impartial and effective investigation into the circumstances surrounding the death of Hoa Hao Buddhist Nguyen Huu Tan, who died in police custody on 3 May 2017 in Vinh Long province, Viet Nam. We also call for the findings and conclusions of such an investigation to be made public. Any individuals against whom there is sufficient, prima facie admissible evidence of unlawful involvement in the death, be they State or non-State actors and irrespective of rank or status, must be prosecuted in fair trials. We also call on the authorities to cease immediately their intimidation and harassment of Nguyen Huu Tan’s family.

Vietnam’s Pham Thanh Nghien Named Finalist for Rights Defenders at Risk Award

Hate Communistfrom ghet bac Ho:

I’m so grateful that the VNmese are fighting back vs the communist and the ‘free world’ is recognizing their works. Sometimes, international recognition and pressure are vital for their causes. Simply put, these totalitarian governments will have to think twice before terminating these activists!
Pham Thanh Nghien in an undated photo. Photo courtesy of Danlambao

Also organizations such as VOA and RFA are the crucial deliver mediums for the entire planet. As a child during VNCH era, after dark, just about every house in my neighborhood was tuned to VOA broadcast for people are both concerned and hunger for news. To this day, I would bet that VNmese are still tuning in and even more with the aid of internet. So kudos to VOA and RFA!!!
As usual; there is a saying in VN…’whenever the invaders come knocking, even the women folks must fight…’ I believe these women are living up to this.
Do not be afraid; let’s rise with truth and a belief of freedom in our hearts and services.
No matter what the Chinese took from us (Now, it’s the VNmese communist) after each invasion; i.e. burned our books, murdered our scholars (easier to rule over an ignorant mass), took our best blacksmith and carpenters (trade skills), and even rewrite our history; VNmese young men and women have continuing answered the call of freedom. Victory may not come quickly, but you’ll prevail.
Again; don’t be afraid; let’s rise with truth and a belief of freedom in our hearts and services.

Thursday, July 13, 2017

Hồi Ký Một Phần Về Những Sự Việc Trước Ngày 30/4/1975 Của Hải Qu ân VNCH.

Đoạn trích của bài này sau đây là những điều cần để chúng ta suy ngẫm :
……..Khoảng giữa năm 1974 ( tôi không còn nhớ rỏ tháng nào) Ông Armitage có nói với tôi nên làm phiếu trình để Tư Lệnh ( Đề Đốc Trần Văn Chơn hiện đang ở San Jose ) chỉ thị biến cải 2 Bệnh Viện Hạm HQ400 và HQ401( 2 Bệnh Viện Hạm này do PTLC điều động làm công tác Dân Sự Vụ) trở lại nhiệm vụ chuyển vận của Hải Vận Hạm. Ông Armitage cho biết sẽ có nhu cầu chuyển vận rất nhiều (Lúc này tôi cũng tự thắc mắc, nhu cầu chuyển vận gì đây?)……
……. Sau khi VNCH bỏ ngõ Cao Nguyên và Vùng 1 di tản, ngày 27 tháng 3 năm 1975 tôi cùng 2 Đại Uý, 1 Chuẩn Uý tháp tùng HQ Đại Tá Nguyễn Trọng Hiệp Tham Mưu Phó Chiến Tranh Chánh Trị (TMP/CTCT) để ra Cam Ranh họp với Phó Đề Đốc Diệp Quang Thủy Tham Mưu Trưởng/ HQ/VNCH nhằm phối trí lực lựọng HQ từ Vùng I Duyên Hải di tản về Vùng II Duyên Hải . Sau khi qua đêm tại Căn Cứ Hải Quân Cam Ranh khoảng 11giờ trưa tôi được lệnh cùng các Sĩ Quan tháp tùng trở về Sài Gòn và hủy bõ lệnh phối trí lực lượng và sẽ rút khỏi Vùng 2…….
Hết trích

Những Người Đông Dương Trên Đất Pháp - Hồn Ở Đâu Bây Giờ? Tác giả: Nguyễn Thị Cỏ May

HoangsaParacel: Những nông dân này còn sướng hơn các bạn đồng nghiệp dưới chế độ thực dân Việt Cộng.

Một trang lịch sử oan ức, đau thương của 20.000những người lính thợ Việt Nam trên đất Pháp trong Thế Chiến Thứ Hai đã lùi vào dĩ vãng và đã từng bị xã hội lãng quên.

Truyện ngắn VÙNG XÔI ĐẬU - ĐIỆP MỸ LINH




 Sáng sớm của ngày khánh thành trường Sao Mai, nơi mái hiên, các cô giáo duyên dáng trong những chiếc áo dài tha thướt. Các thầy giáo mặc quần đậm màu, áo dài tay, gài nút ở cổ tay và thắt cà-vạt. Vài thầy hướng dẫn toán học sinh vào giàn chào, dọc theo lối vào từ cổng trường. Vài thầy lăng xăng dợt lại bài Quốc Ca cho toán học sinh phụ trách hành lễ, ngay cột cờ, giữa sân.

Vô đồn " Công An " San Diego - đồ biển.






Sáng 13/7, đồ được triệu tập lên "đồn Công An" San Diego tại Downtown để "làm việc". Cưỡi xe điện từ Euclid Station đi City College, đồ xuống xe tính đợi xe bus số 2 tại trạm đầu đường Broadway đi North Park, để tới Police Department cho khỏi phải đi bộ , nhưng bảng lịch trình điện tử bắt phải đợi 11 phút nữa, nên đồ đành phải khập khiễng cuốc bộ tới "đồn".

Tù nhân từ Cổng trời trở về cướp máy bay vượt biên RFA - Thanh Trúc, 2015



Vâng, đây là câu chuyện người Việt "vượt biên" từ Hanoi bằng máy bay Mỹ UH1 năm 1981. Năm 2015 đài RFA, do Thanh Trúc, phổ biến tin này...

Chuyện xảy ra rồi nhưng phải 4 năm sau một số trong 10 người này mới an cư lạc nghiệp... và hiện tác giả Dương Văn Lợi định cư tại Pháp.

Saturday, July 8, 2017

LỜI CỦA NGUYỄN NGỌC NHƯ QUỲNH NÓI TRƯỚC TÒA ÁN VIỆT CỌNG SAU KHI BỊ TUYÊN ÁN 10 NĂM TÙ GIAM



"Con xin cảm ơn mẹ và các con,
các luật sư đã cố gắng bảo vệ cho tôi.

Mỗi người chỉ có một cuộc đời nhưng dù được làm lại con vẫn sẽ làm như vậy và con tin mẹ và các con sẽ không bao giờ phải hối hận mà sẽ tự hào vì con.

Tôi mong muốn xây dựng một xã hội và đất nước tốt đẹp.

Một quốc gia chỉ tự cường khi nó luôn gắn liền với nền tảng một xã hội mà người dân có tự do và hạnh phúc.

Người dân chỉ có tự do và hạnh phúc khi có tự do ngôn luận và quyền tự do biểu đạt những điều mình mong muốn.

Tôi mong rằng mọi người sẽ lên tiếng và đấu tranh,
vượt qua nỗi sợ hãi của chính bản thân mình
để xây dựng một đất nước tươi đẹp hơn."

NGUYỄN NGỌC NHƯ QUỲNH
(trích từ FB của Luân Lê)


GIẢI BÍCH

bờ quốc sắc là nỗi tình mạn mạn
cánh môi người còn vỡ cánh thiên hương
giờ cấu hợp giữa hai bờ hoạn nạn
à thưa em mùa giải bích lên đường

mai yên nghỉ bên kia bờ núi thẳm
lần theo nhau ngã dưới nụ hôn người
mai gục chết ngàn xa niềm thẳm lặng
hồn giao hoan xanh tự mỗi mắt cười

này gửi tặng chút tình oan vạn lý
để cho em làm vốn liếng một đời
em có nhớ cũng trăm đường mật thủy
em có buồn rồi nắng cũng hanh vơi

ta có hẹn vẫn một thời đọa lạc
nên đành theo nguyện ước thiên di
em có trách cũng đời xiêu gió bạt
sẽ thường tình như tử biệt sinh ly

thôi em nhé giữa hư phù trôi nổi
mắt chiêm bao mắt vĩnh quyết xanh rờn
khi ngã giá pháp trường nghe có tội
bước đi về là vạn nỗi cô đơn

NĐBN