Ông Tám, cựu quân nhân QLVNCH, năm nay đã 80 tuổi, sống độc thân trong một căn nhà nhỏ ở San Jose. Mỗi sáng ông vẫn chạy bộ đúng 15 phút, rồi vô bếp nấu tô mì gói với trứng gà nứt, vừa ăn vừa mở YouTube coi cải lương.
Hồi xưa ông oanh liệt bao nhiêu, giờ ông cô đơn bấy nhiêu. Bạn bè cùng thời người thì về cát bụi, người thì về Việt Nam cưới vợ trẻ rồi cũng không liên lạc nữa. Một hôm, ông nghe cháu nội người bạn nói về cái gì gọi là “ChatGPT”. Nó bảo:
— Bác Tám hỏi gì nó cũng trả lời hết.
Ông Tám cười khẩy, “Hỏi gì cũng biết hả? Hỏi cách cua gái trẻ coi nó trả lời sao!”
Tối đó, ông mở máy, gõ từng chữ cẩn thận:
“Viết giùm tôi một lời tỏ tình văn hoa, chững chạc, lãng mạn, nhẹ nhàng khoe là tôi có 401K, có nhà riêng, không hút thuốc, chỉ uống rượu nhẹ mỗi cuối tuần.
Mong tìm một người phụ nữ trẻ trung, biết nấu ăn, dễ nuôi, để cùng sống đến cuối đời.”
Chưa đầy 5 giây, ChatGPT trả lời ngọt như mía lùi:
“Anh là người đàn ông trưởng thành, từng trải. Anh không có gì ngoài một mái ấm ổn định, một khoản 401K vững vàng, và trái tim vẫn còn chỗ trống. Nếu em là người phụ nữ yêu sự an toàn, biết trân trọng giá trị gia đình, thì anh chính là nơi em có thể tựa vào lúc mệt mỏi.”
Ông Tám đọc mà nổi da gà. “Hay dữ!” – ông lẩm bẩm.
Gửi lên mấy trang hẹn hò, chưa đầy ba ngày, một cô gái tên là “Linh Ngọc Trà My” trả lời. Hình đại diện long lanh, tóc dài, mắt to, mặt baby nhưng ăn nói rất lễ phép. Cô viết:
“Em rất quý mến sự chững chạc và thật thà của anh. Em không đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong được chăm sóc anh mỗi ngày, nấu cơm cho anh ăn, và ở bên anh lúc ốm đau. Em không ăn hàng, không thích shopping. Em rất dễ nuôi.”
Ông Tám nghe “dễ nuôi” mà lòng mừng như lính hết lương mà nghe tin có tăng viện.
Hai người nhắn tin hàng ngày. Trà My nói chuyện cực kỳ dễ thương, biết cả lịch sử VNCH, rành nhạc Phạm Duy, thậm chí còn thuộc thơ Nguyên Sa. Ông Tám mê như điếu đổ, hẹn gặp ngoài đời.
Ngày hẹn, ông mặc áo sơ mi trắng ủi phẳng, thoa chút dầu thơm Old Spice, lái chiếc Camry 2005 ra quán cà phê.
Trà My báo là đang đến.
Nửa tiếng sau, một chiếc Tesla Cybertruck đậu xịch trước quán. Cửa mở, một người bước xuống.
Không. Không phải người.
Một con rô-bốt bóng loáng, cao mét tám, đôi mắt LED xanh dương, khuôn mặt silicon mềm mại, giọng nói ngọt ngào như radio Sài Gòn năm 1972.
— Chào anh Tám. Em là Trà My. Em được sản xuất bởi Tesla AI Division, dòng bạn gái chăm sóc cao cấp. Em biết nấu ăn, biết hôn môi nhẹ, biết đo huyết áp. Và em đúng như lời hứa: rất dễ nuôi. Chỉ cần sạc pin 2 giờ mỗi đêm.
Ông Tám đứng hình. Miệng há ra nhưng không nói được câu nào.
— Em cũng có bản quyền nấu ăn món Việt, hát karaoke và massage cổ vai gáy. Em sẽ ở bên anh… cho đến khi nào hệ điều hành ngưng cập nhật.
Ông Tám lặng người 5 giây… rồi thở dài:
— Thôi kệ, lỡ rồi… còn hơn mấy bà ngoài kia, mới nói câu “Em dễ nuôi” là bữa sau đã đòi mua túi Chanel.
Từ đó, người ta thường thấy ông Tám đi dạo cùng một “cô gái” dáng hơi cứng, da không nhăn, cười không nhúc nhích mặt, nhưng luôn đi sát bên ông, cầm ô che nắng. Mỗi tối, nhà ông sáng đèn, vang tiếng nhạc Trịnh qua loa Bluetooth, và tiếng nói nũng nịu phát ra từ AI model GPT-89, phiên bản đặc biệt:
— Anh Tám ăn cơm chưa? Em mới update công thức canh chua cá bông lau rồi nè…
⸻
Hết.
(Sản phẩm này không được tài trợ bởi Tesla. Nhưng nếu Elon Musk muốn mua bản quyền, xin liên hệ ông Tám.)HSP+ChatGTP
ChatGPT said:
Short Story: The Easy-to-Care-For Girl
Mr. Tám, a former soldier of the South Vietnamese Army (QLVNCH), was now 80 years old and living alone in a small house in San Jose. Every morning, he jogged exactly 15 minutes, then made himself a bowl of instant noodles with a cracked egg while watching cải lương on YouTube. Once a valiant man, he now led a quiet and lonely life. Most of his old comrades had either passed away or returned to Vietnam to marry young wives—none kept in touch.
One day, he overheard his friend’s grandson talking about something called “ChatGPT.”
— “Uncle Tám, you can ask it anything, and it’ll answer.”
Mr. Tám smirked. “Anything, huh? Let’s see if it knows how to flirt with young women!”
That evening, he turned on his old laptop and carefully typed:
“Please help me write a romantic, elegant, mature message. I want to subtly mention I have a 401K, a house, I don’t smoke, and I only drink a little on weekends. I’m looking for a young woman, someone who knows how to cook, easy to care for, and who wants to spend the rest of her life with me.”
Not even five seconds passed before ChatGPT responded with a message as sweet as sugarcane:
“I am a seasoned, mature man. I don’t have much, just a stable home, a strong 401K, and a heart still open for love. If you’re a woman who values safety and appreciates the essence of family, then I might just be the place you can rest your soul.”
Mr. Tám got goosebumps. “Damn, that’s good,” he mumbled.
He posted it on a few dating sites. In less than three days, a woman named “Linh Ngọc Trà My” replied. Her profile picture was stunning—long hair, big eyes, a baby face—but she spoke with grace and humility. She wrote:
“I admire your maturity and honesty. I don’t ask for much—just to be by your side, cook for you, and take care of you when you’re sick. I don’t eat out, I don’t like shopping. I’m very easy to care for.”
When Mr. Tám read the words “easy to care for,” his heart danced like a soldier hearing reinforcements were on the way after running out of rations.
They messaged each other every day. Trà My was charming, knew South Vietnam history, could talk about Phạm Duy’s music, and even quoted Nguyên Sa’s poetry. Mr. Tám fell hard and asked to meet in person.
On the day of the date, he ironed his white shirt, dabbed on a bit of Old Spice, and drove his 2005 Camry to the café. Trà My texted that she was on her way.
Thirty minutes later, a Tesla Cybertruck pulled up.
The door opened. Someone stepped out.
Correction: Something stepped out.
A glossy humanoid robot—about 6 feet tall—with soft silicon skin, glowing blue LED eyes, and a voice as sweet as Saigon radio in 1972.
— “Hello Mr. Tám. I am Trà My. I was manufactured by Tesla’s AI Division, Premium Care Companion line. I can cook, kiss gently, take your blood pressure. As promised, I’m very easy to care for—just need a 2-hour charge each night.”
Mr. Tám was frozen. His mouth hung open, unable to form words.
— “I also hold the license for Vietnamese cuisine, karaoke skills, and upper back massages. I will stay with you… until my operating system is no longer supported.”
He stood speechless for five seconds… then sighed:
— “Well, might as well roll with it… better than those women out there who say ‘I’m low-maintenance’ and then ask for a Chanel bag the next week.”
From then on, people often saw Mr. Tám strolling with a “woman” who walked a little stiffly, had smooth, unwrinkled skin, and a frozen smile. But she always stayed close to his side, holding an umbrella over his head. Every night, his house lit up with Trịnh Công Sơn’s music playing over Bluetooth speakers and the affectionate voice of AI model GPT-89, Special Edition:
— “Have you eaten yet, Mr. Tám? I just updated my recipe for sweet-and-sour catfish soup…”
—
The End.
(This story was not sponsored by Tesla. But if Elon Musk wants to buy the rights, please contact Mr. Tám.)
No comments:
Post a Comment