Friday, December 31, 2021

Chương Trình Buổi Lễ 48 Năm Giỗ Trận Hoàng Sa 19/01/1974-19/01/2022

 Chương Trình

Buổi Lễ 48 Năm Giỗ Trận Hoàng Sa 19/01/1974-19/01/2022

Tại Silver Strand Beach, San Diego

5000 Highway 75,

Coronado, CA 92118 

 (619) 435-5184


08:30AM:  Tập trung tại Hong's Radiator
09:00AM: Khởi hành.

09:30AM: Chào Quốc Kỳ,

Một Phút Mặc Niệm,

Xướng danh các tử sĩ

Dâng hương, chào kính các tử sĩ đã vị quốc vong thân (quay mặt về phiá biển, chào tay).

09:50AM: Tiếng Sóng Vân Đồn.

10:00AM: Chấm dứt.


T.M Ban Chấp Hành Hội HQ/HH/SD

Hội Trưởng



Dương Hồng


Lưu ý:  08:30AM; Tập trung tại Hong's Radiator 5312 El Cajon Blvd, San Diego, CA 92115 để đi carpool.  Nhớ trả tiền parking gần chỗ Lifeguard Tower.

Liên Lạc:  

HQ Hồng: 858-357-4326

HQ Lực:  858-699-7985


Hướng Dẫn::

Dùng Freeway 5 S, qua cầu Conorado, đi theo bảng Highway 75 (Orange Ave.) qua khách sạn Conorado, lái thẳng khoảng 4 miles, thấy đường Conorado Cays quẹo phải ra biển là tới.


Chuyện Vãn Cuối Năm -HSP

Bà cụ tôi cứ nhìn tôi và cười : “Chỗ con đóng tên là Bến Kéo nghe buồn cười quá, mà sao người ta gọi là Bến Kéo?". Tôi trả lời bừa:" Chắc trước kia chỗ đó người ta dùng để kéo gỗ thả trôi trên sông Vàm Cỏ Đông lên và chở đi đến các nhà máy cưa đấy Mợ ạ.”.

Liên Xô tan rã: Facebookers VN nói về Gorbachev và sự kiện 30 năm trước

NGUỒN HÌNH ẢNH,
WOJTEK LASKI
Mikhail Gorbachev phát biểu trong chuyến thăm Ottawa, Canada, 1990
Những ngày này, nhiều người ôn lại sự kiện Liên bang Xô viết sụp đổ 30 năm trước, tuy báo chí Việt Nam dường như không nhắc đến.

Thursday, December 30, 2021

Bút ký VUI BUỒN GIÁNG SINH ĐIỆP MỸ LINH

HSP:  Nhà văn ĐML ngỏ ý bài này đáng lẽ ra đăng trước Giáng Sinh, nhưng hiện tại chúng ta vẫn còn dư hương của mùa Giáng Sinh và Năm Mới sắp đến nên vẫn hợp thời điểm và thời sự như thường.

Từ phòng khách, tiếng Piano rộn ràng trong nhạc khúc Jingle Bells của James Lord Pierpont gợi lại trong hồn bà Mai mùa Noel đầu tiên trên đất Mỹ, sau khi gia đình Bà vượt biển, đến Mã Lai.

Wednesday, December 29, 2021

Tướng cướp buông đao xuống là thành Bồ Tát.

(Đây là câu chuyện THẬT. Tên nhân vật được thay đổi)

Sau 30 tháng 4 năm 1975, dòng đời gẫy khúc. Sài Gòn hoảng loạn. Xã hội tràn ngập bao cảnh đời ly tán. Cuốn trôi biết bao gia đình điêu linh theo mạch sống ngược xuôi. Tương lai sự nghiệp của người miền Nam tự nhiên trắng tay. Đời sống cơ cực gây ra nhiều mảnh đời bất hạnh.

Tuesday, December 28, 2021

Tin Đồn Hộ Tống Hạn Nhựt Tảo HQ 10 bị Trúng Hỏa Tiễn Hải Hải?- HSP

Dàn phóng RBU-1200 được thiết trí tại sân mũi một trục lôi hạm nhỏ, bên cạnh pháo tháp cao sạ 25mm kép.

Trích: Hộ Tống Hạm Nhựt Tảo HQ 10 bị trúng hỏa tiễn hải hải ngay tại đài chỉ huy. Về phía Trung Cộng chỉ báo cáo là HQ 10  bị trúng đạn RPG và bị bất khiển dụng ngay trên biển.

Bài diễn thuyết bằng quốc văn của ông Phạm Quỳnh.

" Truyện Kiều còn, tiếng ta còn. Tiếng ta còn, nước ta còn" . (Phạm Quỳnh)
Bài diễn thuyết về Truyện Kiều này được Phạm Quỳnh đọc nhân lễ kỷ niệm ngày giỗ thi hào Nguyễn Du (10.8 âm lịch) do Ban Văn học của Hội Khai Trí Tiến Đức tổ chức tại Hà Nội vào ngày 8 tháng 09 năm 1924.
Bài được đăng lại tại Tạp chí Nam Phong số 86. Bài diễn thuyết này mở đầu cho một cuộc tranh cãi nổi tiếng vào đầu thế kỷ XX, được người sau mệnh danh là Vụ án truyện Kiều...

Sunday, December 26, 2021

Warship Size Comparison

"Truyện ngắn CÁI TAI Kiều Giang

Có một câu chuyện của làng nước tôi mà bàn dân thiên hạ ai nghe qua cũng cho là quá ư lạ lẫm, liêu trai, không tưởng tượng nổi. Tận cổ chí kim cũng chỉ có một không hai. Dù bắt thang lên trời để hỏi, thì thượng đế cũng chỉ lắc đầu. Lật hết bộ Thánh kinh của Ki tô giáo hay tám tư ngàn bộ kinh của Phật, cũng không tìm ra. 

Friday, December 24, 2021

"Người đàn ông rơi": Tấm hình ám ảnh cực độ về thảm kịch ngày 11/9 và câu chuyện do nhiếp ảnh gia "máu lạnh" kể lại

Richard Drew bị người đời hỏi rằng làm sao ông có thể "máu lạnh" đến mức ghi lại hình ảnh của một người đang rơi tự do? Nhưng với Drew, đó là cách để người chết còn sống mãi.

Liên Xô tan rã: Bốn lý do chính khiến Liên Xô giải thể cuối 1991 - Nguyễn Giang


NGUỒN HÌNH ẢNH,ALAMY
Chụp lại hình ảnh,

Trước khi Mikhail Gorbachev từ chức hôm 25/12/1991, ba lãnh đạo Nga, Ukraine và Belarus đã khai tử Liên Xô bằng tuyên bố chung 08/12 coi Liên bang Xô-Viết "chấm dứt tồn tại trong quan hệ quốc tế"

TẤM HÌNH ÁM ẢNH

Cứ khoảng tháng Tư là tôi lại nhìn thấy tấm hình này xuất hiện đâu đó trên mạng xã hội.
Một người đàn ông trong bộ quân phục bạc màu, đôi chân chai sạn đi dép lê cũ bằng nhựa, quỳ trên bậc thềm Nhà thờ Đức Bà Sài Gòn. Tấm hình (được cho là) “một người lính Việt Cộng trong những ngày đầu tháng Năm 1975”.

Thursday, December 23, 2021

Sinking of the Battleship Bismarck - Animated

Dòng sữa ca dao! - Đoàn Xuân Thu. Melbourne.



Tranh:  Google images.
Nhớ sau 75, CS vô, tui đang làm thầy giáo. Vì là sĩ quan biệt phái nên tui bị VC cho về vườn. Tui thầy giáo nhưng bị buộc phải tháo giày đi chưn đất. Có mớ chữ giờ nó không cho tui đi bán nữa, tui giờ chỉ biết nắm võng ru con ngủ. Con vợ tui nó phải đi làm, kiếm chục ký bo bo mỗi tháng.

Giáng Sinh xưa và Người Lính Việt Nam Cộng Hòa - Hàn Giang Trần Lệ Tuyền

Cho đến nay, dẫu đất nước Việt Nam Cộng Hòa, đã bị bức tử, nhưng hình ảnh của những lần đón mừng Lễ Giáng Sinh xưa và Người Lính Việt Nam Cộng Hòa vẫn không bao giờ phai nhạt.

Naval Legends: Yamato. The largest battleship ever built | World of War...

Wednesday, December 22, 2021

Về Miền Quá Khứ - Thảo Lan



Ông Tường là tổng giám đốc đồng thời cũng là người sáng lập ra công ty Tran Soft Corp. Đây là một công ty chuyên về viết chương trình cho các trò chơi điện tử cũng như tạo hình ảnh ba chiều (3D graphic) và xảo thuật điện ảnh cho các phim đời mới sau này của Hollywood. Với sự bùng nổ của các trò chơi điện tử cùng sự phát triển của nền điện ảnh ba chiều công ty của ông đã chuyển mình từ một công ty tư nhân nhỏ 20 năm trước nay đã trở thành một tổng công ty với nhiều chi nhánh khắp nước Mỹ và ở một vài nơi khác trên thế giới.

Monday, December 20, 2021

Vaclav Havel: Vì sao người bất đồng chính kiến bị coi là 'phản động' ở các nước XHCN?

NGUỒN HÌNH ẢNH,LUBOMIR KOTEK
Chụp lại hình ảnh,

Vaclav Havel, một nhà viết kịch bất đồng chính kiến và là thành viên hàng đầu của Diễn đàn Công dân đối lập Tiệp Khắc, vẫy tay chào người dân, 29/12/1989 sau khi ông tuyên thệ nhậm chức Tổng thống Tiệp Khắc.

Cuộc trò chuyện với Thiếu Tướng Lương Xuân Việt

Đẹp và Độc: Cánh Chuồn Chuồn



Tác giả tên thật Hồ Việt Tân, một cựu chiến binh Thuỷ Quân Lục Chiến Mỹ gốc Việt, từng nhận giải tác phẩm Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết “Chuyện 2 Chàng Thuỷ Quân Lục Chiến”. Ông hiện sống với cha mẹ già bệnh tại Los Angeles. Bài viết mới của ông là chuyện của những thuyền nhân, từ biển cả sóng gió, trại tị nạn năm xưa tới Bolsa ngày nay.

TTV Thứ Hai 20.12.2021 🎯 Ngụy là ai và ai là Ngụy ?

Friday, December 17, 2021

Thursday, December 16, 2021

Tàu chiến Đức vào Biển Đông, TQ tập trận ở Vịnh Bắc Bộ



NGUỒN HÌNH ẢNH,GETTY IMAGES
Chụp lại hình ảnh,

Tàu Bayern khởi hành hôm 2/8 từ căn cứ hải quân Wilhelmshaven ở tây bắc Đức
Chiến hạm Bayern của Đức hôm thứ Tư 15/12 tiến vào Biển Đông, lần đầu tiên trong gần 20 năm qua.

Hồ Đắc Huân – Người Thu Nhặt Những Mảnh Vỡ Lịch Sử Của Một Quân Đội Bức Tử -tác giả Phạm Tín An Ninh


Hồ Đắc Huân

Ngày 26.10.1955, khi Tổng thống Ngô Ðình Diệm khai sinh nền Ðệ Nhất Cộng Hòa, cũng là ngày Quân Ðội Việt Nam Cộng Hòa (QĐVNCH) chính thức được thành lập với quân số khoảng 167.000 người. Đến ngày 22.5.1964, với Sắc Lệnh số 161 CP/SL, Chính Phủ Nguyễn Khánh cải danh thành Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa (QLVNCH). Và cũng từ đây, song song với tình hình chiến tranh ngày một leo thang, Quân Lực được phát triển nhanh chóng với đầy đủ các quân, binh chủng hiện đại, để trở thành một quân đội qui mô và hùng mạnh nhất nhì Đông Nam Á. Đến năm 1972, với quân số trên một triệu người gồm đủ các quân, binh chủng:

Wednesday, December 15, 2021

Ngoại giao phương Tây chỉ trích Việt Nam vì bản án Phạm Đoan Trang

HSP: Có bản chất thú vật thì dù có ăn bò dát vàng vẫn là thú vật.


Nguồn hình ảnh, BBC reader

Nhà báo Phạm Đoan Trang trong ảnh chụp trước khi bị công an VN bắt tháng 10/2020
Các cơ quan ngoại giao Hoa Kỳ, Anh và Canada chỉ trích Việt Nam vì bản án nặng với nhà báo Phạm Đoan Trang hôm 14/12.

Tai nạn đáng xấu hổ của tàu ngầm 'Made in china" tại eo biển Đài Loan!

Tuesday, December 14, 2021

Đầu Óc Ngu Si Tứ Chi Phát Triển Vở bi-hài kịch mang tên Jussie Smollett


Vào một buổi tối giá lạnh của thời tiết vùng Windy City Chicago hôm 29/1/2019, Jussie Smollet, 1 diễn viên của bộ phim truyền hình Empire, bước xuống 1 con phố để đi tìm cái gì bỏ bụng. Vừa bước khỏi nhà, bất thình lình anh bị 2 kẻ lạ mặt trong trang phục bịt kín che cả mặt, đầu đội chiếc nón thần thánh MAGA của lão Trump, xông tới dùng dây thừng xiết vào cổ anh, tạt nước chất tẩy vào người, đánh anh vài đòn, miệng không ngớt buông lời xúc xiểm chửi bới người da đen, và sau đó bỏ chạy.

Sunday, December 12, 2021

Tạp ghi CỘNG SẢN VIỆT NAM, CHỜ ĐÓ! - ĐIỆP MỸ LINH



     Cho đến khi viết bài này, tôi cũng vẫn không hiểu tại sao, cách nay hơn 40 năm – trong buổi lễ vô cùng trọng thể để di dân nhập tịch tuyên thệ trung thành với Hoa Kỳ – tôi lại quẹt nước mắt với tâm trạng vô cùng đớn đau; không khác chi lúc tất cả sĩ quan, binh sĩ, đồng bào và gia đình tôi trên Dương Vận Hạm Thị Nại HQ 502, vừa hát Quốc Ca Việt Nam Cộng (VNCH) trong buổi lễ Hạ Kỳ tại Subic Bay, năm 1975, vừa khóc!

Saturday, December 11, 2021

Tai nạn đáng xấu hổ của tàu ngầm 'Made in china" tại eo biển Đài Loan!

MAY MÀ THẾ GIỚI CÒN GIẶC MỸ CỌP BEO- Ls Manh Dang


Có thể bạn ghét "giặc" Mỹ, chửi giặc Mỹ hàng ngày, xem giặc Mỹ như cọp beo và không muốn có bất kỳ điều gì liên quan đến giặc Mỹ cả ... Thì thật ra, giặc Mỹ vẫn "thò bàn tay lông lá" can thiệp rất nhiều đến mọi sinh hoạt trong đời sống của bạn.

Ngôi đền được cho là ‘tác phẩm của người ngoài Trái đất’ bởi cách xây dựng bí ẩn


Đến nay, người ta vẫn không thể lý giải tại sao con người có thể xây dựng một đại công trình từ một khối đá duy nhất như Kailasa.

Thursday, December 9, 2021

10 bức ảnh đắt giá trước khi xảy ra thảm kịch kinh hoàng.

Một số bức ảnh đắt giá dưới đây ghi lại những khoảnh khắc bình yên trước khi xảy ra các thảm kịch chấn động thế giới.
Bức ảnh đắt giá chụp Tổng thống Mỹ John F. Kennedy ở Dallas, Texas trước khi bị Lee Harvey Oswald ám sát dẫn đến cái chết của ông chủ Nhà Trắng ngày 22/11/1963.

Rong Rêu Cuối Đời ⚘

Qua những lo toan tất bật, cuối cùng rồi gia đình chúng tôi vẫn đến Mỹ được bình an vào tháng 7 năm 1991. Hôm đi làm dịch vụ tại đường Nguyễn Trãi Sài Gòn, vì sơ ý tôi đã bị kẻ gian rọc cái xách tay đựng hồ sơ và tiền bạc, cũng may chỉ bị mất hết tiền ở dưới đáy, còn lại giấy tờ kẹt ở phần trên. Tôi tự an ủi lấy mình, biết đâu trong cái rủi lại có cái may, vật chất tiền bạc chỉ là cái tạm thời mất rồi sẽ có lại, còn chuyện làm sao đến được xứ người mới là điều quan trọng.

F5-Các chiến sĩ KQ/VNCH

Tuesday, December 7, 2021

Trân Châu Cảng 80 Năm Sau.


Hết trận Trân Châu Cảng cho đến vụ 911, nước Mỹ vẫn tiếp tục chịu tai vạ vì không ít đối phương nằm vùng cũng như lộ diện thực hiện muôn vàn kế sách nhằm vào tử huyệt của nước Mỹ mà đánh.

Monday, December 6, 2021

Ảo Ảnh - Đỗ Duy Ngọc

Lần đổi tiền thứ hai năm 1978, Hân chẳng có bao nhiêu tiền để đổi. Lúc đấy Hân đang thất nghiệp, chạy đầu này đầu nọ, chẳng ra việc gì, ai kêu gì làm nấy, bữa đói bữa no. Có thằng bạn thân vượt biên, trước ngày đi có cho một ít, ăn được vài tuần cũng hết sạch. Loay hoay mãi mà chưa biết cách gì để sống. Sách vở bán đã hết. Áo quần cũng chỉ còn bộ đồ mặc trên người, cũng chỉ còn đôi giày da mòn long đế. Gia sản chỉ có bấy nhiêu. Căn phòng càng ngày càng vắng đồ đạc, càng thưa thớt người. Lần lượt từng người đi. Kẻ về quê, người đi đâu mất biệt. Đôi lúc có kẻ lướt về rồi lại đi. Tất cả tản mác để tiếp tục sống, để tiếp tục tồn tại.
Đang là cuối đông. Sài Gòn bỗng lành lạnh với những cơn gió lạ. Cả xã hội nghèo, thiếu ăn. Chén cơm trắng là giấc mơ của bao người. Ai cũng gầy với đôi mắt thất thần và cái bụng lép. Chẳng ai giúp được ai. Hân co ro dưới gió trên đường Trương Minh Giảng. Con đường quen thuộc cả chục năm nay, Hân thuộc từng con hẻm, từng lối rẽ, từng cái ổ gà nho nhỏ trên nền xi măng của vỉa hè.
Vẫn biết là chẳng đi đến đâu, chẳng giải quyết được gì cho cái bụng rỗng đã ba hôm rồi, nhưng Hân vẫn đi. Nằm nhà xót bụng không chịu được, ra đường với chút hi vọng gặp ai đó, gặp một dịp may nào đó, lượm được đồng bạc ai đánh rơi. Biết đâu? Cũng còn vài người quen, cũng còn vài thằng bạn. Nhưng Hân ngại. Anh tiều tuỵ quá. Đói rách quá, ngại gặp mọi người. Gia đình nào cũng nghèo nhưng đến bữa cũng có bữa cơm dù là bo bo, bột mì hay cá hẩm thịt ôi. Hân chỉ cần có gì bỏ bụng. Lấp đầy khoảng trống của bao tử đang kẻu ầm ĩ. Nhưng Hân không dám đến nhà ai. Đói nhưng cái bệnh sĩ vẫn bám vào anh.


Hân đi dọc căn phố, những cửa hàng ngày xưa sầm uất thế, rộn ràng thế bây giờ đìu hiu và buồn tẻ. Đã gần chập choạng chiều mà căn phố vẫn hiu hắt vì không có điện. Những giọt mưa lác đác, hắt vào anh. Hân tay ôm ngực tay loay hoay tìm điếu thuốc. Túi rỗng. Hân thèm một hơi thuốc trong mưa. Hân cúi xuống, mắt lướt trên nền xi măng, anh lượm được hai cái tàn thuốc. Anh lượm mảnh giấy báo, xé hai tàn thuốc, gói mấy sợi thuốc vào mảnh giấy báo rồi se lại. Ánh lửa soi sáng một vùng mặt, khói vờn lên. Bụng đang đói gặp hơi khói làm đầu anh lâng lâng như say. Những bóng người loang thoáng, chập chờn. Bụng anh thắt lại. Hân có cảm giác có dòng nước mắt đang âm ỉ chảy từ đôi mắt cận.
Hân băng qua ngã tư. Góc cây xăng Trần Quang Diệu với Trương Minh Giảng cũ có một bà cụ già bán bánh ít nhân đậu. Bà cụ người Bắc đã già lắm. Lưng còng, lúc nào người cũng quấn trong hai ba lớp áo, đầu quấn khăn. Hàng của bà chỉ chục cái bánh lá đặt trên cái thúng cũng cũ kỹ như bà. Một bà cụ nghèo, vốn liếng chẳng bao nhiêu. Bà bán vào buổi chiều, ít thấy khách mua nên nhiều lúc bảy tám giờ tối vẫn còn thấy bà ngồi dưới đèn đường, bóng bà đổ trên đường nhìn hiu quạnh lắm. Hân lâu lâu cũng ghé bà, mua một vài cái ăn qua cơn đói.
Hôm nay Hân nghĩ giá có vài cái bánh này, chắc cũng đỡ cho cái bụng. Nhưng anh chẳng còn đồng bạc nào trong túi. Ngang qua, Hân đi luôn dù chân như muốn níu lại. Hân đi đến hẻm Trường Lê Bảo Tịnh. Anh quay lại, dùng dằng mấy bước rồi sà xuống cái thúng bánh tả tơi của bà cụ. Cụ ạ! Cụ cho con hai cái được không? Mời cậu. Cậu mua giúp. Ế quá. Nhưng cụ ơi! Hôm nay cháu không còn tiền, cụ cho cháu thiếu được không? Bà cụ ngần ngừ, chép miệng: Khổ thế cơ à? Ối giời thời thế gì mà ai cũng khổ thế này? Hân đứng lên, anh thấy chóng mặt, cái đầu hơi quay quay, anh lại đành ngồi xuống. Dạ vậy thôi cụ ạ. Vốn cụ chẳng bao nhiêu mà cháu lại ăn thiếu thì khổ cho cụ quá. Bà cụ đưa đôi mắt hấp hem nhìn Hân, móm mém: Khổ đã khổ rồi. Cậu cứ xơi bánh đi, hôm nào có tiền gởi cho tôi cũng được. Trông cậu xanh quá. Chắc đói lắm rồi hử?
Đêm đó nhờ hai cái bánh ít, Hân ngủ được một giấc ngon.
Mấy hôm sau đó, có việc ở Biên Hoà, anh xuống làm phụ mộc gần chục ngày. Về lại Sài Gòn mấy bữa, ghé góc đường lại không thấy bà cụ. Rồi ngày qua tháng lại, thời gian trôi đi, lúc thì quên, khi nhớ tìm mãi chẳng thấy bà cụ đâu.

Cuối năm ấy, một người bạn cho một suất vượt biên, trả tiền sau. Hân liều làm một chuyến vì đang bế tắc quá. Lênh đênh gần nửa tháng ngoài biển, máy hư, tàu vô nước, cuối cùng cũng cặp được vào đảo Pulau Bidong đảo nhỏ ở phía nam biển Đông, thuộc bang Terengganu của Malaysia.
Đảo này được biết đến chủ yếu vì đây mở trại tạm cư cho người Việt tỵ nạn trong những đợt vượt biên liên tiếp của thuyền nhân từ năm 1975 đến năm 1991. Đến 30 tháng 10 năm 1991 khi trại đóng cửa thì nơi đây đã tiếp đón 250.000 người tỵ nạn.
Hân ở đảo gần một năm vì chẳng có thân nhân nào bảo lãnh, anh vốn lớn lên từ cô nhi viện, tứ cố vô thân nên chẳng biết cậy nhờ ai. Sau đó anh gia nhập đạo Tin Lành và rồi một hội thánh ở Mỹ bảo lãnh Hân qua Mỹ. Những năm tháng ở Mỹ, anh cật lực vừa học vừa làm, cuối cùng cũng có một việc làm ồn định, một bằng cấp kha khá, một căn nhà vừa ý. Hai lần lập gia đình đều đổ vỡ, không có đứa con nào, anh nghĩ chắc ở thế cho đến già. Số thế rồi thì chấp nhận vậy. Đi làm về, một mình trong căn nhà trống, nhiều đêm anh nhớ Việt Nam, đôi khi thấp thoáng bóng của bà cụ và hai chiếc bánh anh còn thiếu nợ hiện ra trong giấc mơ. Nhưng anh vẫn chưa về, thật ra cũng chẳng còn ai để về. Chẳng còn chi níu kéo để về. Nhưng Việt Nam vẫn về trong giấc mơ của Hân. Có một cái gì đó không giải thích được cứ gọi anh về.
Năm 2002, nhân chuyến công tác ở Thái Lan, anh về lại Sài Gòn năm hôm. Thành phố chẳng còn như cũ, nhiều nhà cao tầng, phố xá đông đúc hơn, người ta có vẻ giàu hơn, hàng quán nhiều hơn. Buổi chiều anh về lại con đường Trương Minh Giảng cũ, con phố này có vẻ ít đổi thay, trường đại học ngày xưa của anh giờ trông tàn tạ, những bức tường ám rêu, cái cổng trường vẫn thế. Ngôi chợ cũ khang trang hơn, phố sầm uất hơn. Hân đi dọc con đường mấy chục năm trước thường đi, vỉa hè không còn loang lổ, lát gạch đẹp hơn.
Đứng ở bên này ngã tư Trần Quang Diệu nhìn qua cây xăng, anh thoáng thấy bà cụ bán bánh ít nhân đậu xanh đang ngồi ở dưới cột đèn đường. Lạ nhỉ? Hai mươi mấy năm rồi, cụ còn sống sao? Cụ vẫn ngồi bán ở đây sao? Hân nhớ hai chiếc bánh còn thiếu nợ bà cụ. Anh vội băng qua đường. Một chiếc xe bus trờ tới, che tầm mắt của anh. Khi anh bước qua bên kia đường thì không còn thấy bà cụ nữa. Mới thấy đây mà? Hay chỉ là ảo ảnh. Hân đi tìm quanh quất mà chẳng thấy gì. Anh đứng ngay chỗ bà cụ hay ngồi ngày xưa, miệng lẩm bẩm: Cụ ơi! Con về tìm cụ trả tiền hai chiếc bánh. Chắc cụ chẳng còn trên đời này nữa đâu. Nhưng con vừa thấy cụ. Hay cụ nhắc con nhớ món nợ năm xưa. Nhưng con biết làm sao trả. Cụ ơi! Mong cụ siêu thoát. Món nợ này con suốt đời nợ cụ.
Mấy ngày còn lại ở Sài Gòn, Hân cứ quanh quất ở cây xăng Trần Quang Diệu, hỏi thăm về bà cụ bán bánh ít hơn hai mươi năm trước ở chỗ này. Mấy hôm rồi chẳng ai biết, chẳng biết thêm tin tức gì. Hôm cuối cùng ở Việt Nam, anh gặp được một anh chàng xe ôm, anh biết rất rõ bà cụ vì anh là con rể của bà cụ. Hân mừng quá, ngồi trên xe để anh xe ôm chở về nhà mà anh cứ ôm bụng anh chàng xe ôm mà nói: Mừng quá, mừng quá. Chắc là bà cụ khiến anh gặp tui. Mừng quá! Anh xe ôm kể đêm qua thấy cụ về bảo chiều mai ra góc cây xăng, có người muốn gặp. Hân nói với lên: Thế là cụ bảo ra gặp tui đấy. Bà cụ linh thiêng thật.
Xe chạy vào mấy cái hẻm ngoằn ngoèo. Con hẻm càng vào sâu càng hẹp lại. Căn nhà ở cuối con hẻm ứ nước, cạnh bãi rác. Nhà sơn tróc loang lổ, nghiêng nghiêng như muốn ngã. Nhà tù mù một cái bóng đèn vàng hiu hắt. Một người đàn bà đi ra sau tiếng kêu của anh xe ôm. Hân bước vào nhà, đập vào mắt anh là chiếc bàn thờ be bé thắp ngọn đèn đỏ quạch soi tấm ảnh nho nhỏ của bà cụ. Bà cụ đang nhìn anh, mắt nheo nheo với nụ cười hóm hỉnh. Anh nhớ câu cuối cùng của bà nói với anh hơn hai mươi năm trước: Khổ đã khổ rồi. Cậu cứ xơi bánh đi, hôm nào có tiền gởi cho tôi cũng được. Trông cậu xanh quá. Chắc đói lắm rồi hử?
Hân xin ba cây nhang, đốt lửa, ánh sáng bùng lên soi khuôn mặt của người đàn bà nhầu nhĩ, chắc tại nghèo. Hân chắp tay vào ba cây nhang: Cụ ơi,con xin lỗi cụ, con đắc tội với cụ, con mang nợ cụ hai chiếc bánh cứu con qua cơn đói mà bây giờ con mới trả được cho cụ thì cụ đã chẳng còn. Con không quên được hai chiếc bánh của cụ đâu. Và vì không quên nên con mới nhìn thấy cụ, con mới tìm được nhà cụ để trả món nợ ân tình.
Hân ra ngoài cửa, ánh sáng cuối cùng của buổi chiều hắt lên ánh sáng kỳ dị vừa nhờ nhờ vừa tăm tối trên cánh cửa loang lổ. Anh rút hết số tiền trong ví, trong túi xách, anh không đếm là bao nhiêu nhưng cũng được một bó bằng cườm tay. Anh xin chiếc dĩa, đặt hết lên đấy và vái một lần nữa. Cụ ơi! Con xin gởi cụ. Đã biết trễ rồi nhưng có còn hơn không. Con đội ơn cụ và mong cụ tha lỗi cho con.
Hân bước ra con hẻm, ánh đèn đường vừa bật, anh lại ra con đường cũ. Cây xăng đang tấp nập. Khoảng sáng chiếu ở dưới đèn đường, anh lại thấy nụ cười và dáng lom khom của bà cụ. Nhưng lần này cụ không có bóng đổ.

DODUYNGOC
MH chuyen


Sunday, December 5, 2021

HSV SD Đệ Thất Chu Niên Phần 2

Hồng & Chuyên


Trong vụ cướp nhà băng được cho là ở Sài Gòn, VN
-một tên cướp hét lên: "Tất cả đứng im, nên nhớ tiền thuộc về Nhà nước, còn mạng sống thuộc về các người". Mọi người trong ngân hàng nghe xong liền im lặng nằm xuống.
Điều này được gọi là: "Cách thức khai tâm - Thay đổi những suy nghĩ theo lối mòn".

Friday, December 3, 2021

Củ khoai Yên Bái Bác sĩ Nguyễn Đình Phùng – Bác Sĩ Phạm Hữu Phước.

Phước nhìn tôi mỉm cười:
“Mày đói lắm hay sao mà hối vợ mày làm cơm dữ vậy?”
Tôi vừa ra phi trường đón Phước về. Chúng tôi không gặp nhau đã hơn ba mươi mấy năm. Tôi chỉ nghe nói Phước vượt biên nhiều lần nhưng không thoát, bị giam cầm nhiều năm. Cứ mỗi lần được thả ra, Phước lại tìm đường trốn, đến lần thứ bảy hay thứ tám gì đó, Phước mới sang được Úc, định cư tại đây và được hành nghề bác sĩ trở lại, tại Melbourne .

Wednesday, December 1, 2021

Khi hoa hậu đi… vót chông

Sau cái clip bà Tòng Thị Phóng, cựu phó chủ tịch Quốc Hội, múa may quay cuồng trong một điệu múa dân tộc, trong nhịp vỗ tay hớn hở của “bác cả” Nguyễn Phú Trọng trông (.....), xét dưới góc độ văn hóa, thì một “cú sốc văn hóa” lại xảy ra khi hoa hậu Đỗ Thị Hà lại mang bài “Cô gái vót chông” ra trình diễn tại Puerto Rico trong cuộc thi Miss World 2021.

Chuyện Tử Tế nhân Mùa Lễ Tạ Ơn.


Vài ba câu chuyện thật, xảy ra hàng ngày trong đời sống quanh ta, được kể lại trong mùa lễ Tạ Ơn. Những cử chỉ tử tế, không cần lớn, nhưng làm thế giới này thêm tươi đẹp, nồng ấm tình người. (từ Reader’s Digest). Đời sống có quy luật của nó, lòng tốt không bao giờ mất! lại có sức lan truyền rộng lớn. Cứ làm điều gì đó, dù nhỏ nhoi đến đâu, nhưng với hết tấm lòng, hãy làm một lần với ai đó, kết quả sẽ tốt đẹp hơn mình tưởng!

Tuesday, November 30, 2021

HOA HẬU GIÁ LÂM….

HSP: Được đào tạo dưới mái trường XHCN, những thành phần chó nhảy bàn độc như hoa hậu Đỗ Thị Hà sẵn sàng thi hành những chỉ thị do đảng cướp và nhà nước trao phó.

LT: Nhân chuyện cô bé hoa hậu qua Mỹ ngồi vót chông chơi, hắn mời các bạn đọc lại một bài cũ của hắn cho vui....

𝐋ờ𝐢 𝐌ẹ 𝐃ặ𝐧


Ngày 27/09/1957, bài thơ Lời Mẹ Dặn của Phùng Quán (1932-1995), nhà thơ trẻ nhất trong phong trào Nhân Văn Giai Phẩm(*), được in lần đầu tiên trên tuần báo Văn nhưng ngay lập tức nó bị đảng Cộng sản Việt nam tấn công xối xả và tàn bạo.
Bài thơ chỉ kể lại lời người mẹ dặn đứa con 5 tuổi phải làm người chân thật suốt đời, sau khi bà bắt quả tang cậu bé nói dối, thế nhưng điều này đã tấn công vào nền tảng chủ nghĩa Cộng sản, chính vì chủ nghĩa này hoàn toàn xây dựng trên sự giả dối.
Hai câu "Yêu ai cứ bảo là yêu, ghét ai cứ bảo là ghét" trong bài thơ vạch trần sự dối trá của đảng Cộng sản Việt Nam khi họ dạy thiếu nhi phải thuộc lòng bài hát "Ai yêu bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên nhi đồng".
Xin trích đoạn cuối 11 câu của bài thơ khi chàng thanh niên nay 25 tuổi ôn lại lời mẹ dặn khi bị mẹ bắt gặp quả tang nói dối 20 năm trước trong 6 câu thơ đầu, và tự hứa với mình luôn nghe lời mẹ trong 5 câu thơ kế tiếp.
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao doạ giết
Cũng không nói ghét thành yêu.
Tôi muốn làm nhà văn chân thật
chân thật trọn đời
Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã
Bút giấy tôi ai cướp giật đi
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.(**)
Ngắn gọn, nhưng rất sâu sắc, nên tôi có dịch đoạn này ra tiếng Anh cho người biết tiếng Anh đọc, hay cho những bạn muốn giới thiệu nó với người nước ngoài:
Say 'I love you' to whom you love
Say 'I hate you' to whom you hate
In spite of sweet temptation,
do not change from love to hate.
In spite of death threats,
do not change from hate to love.
I pledge myself to be an honest writer
to live an honest life
No fame, nor wealth honey will sweeten my tongue
No thunder, rumbling overhead, will knock me down
My paper and pen if robbed from me
I will use a knife to write on rock.
Sau Nghị quyết của Bộ Chính trị về các Vấn đề Văn học được công bố ngày 06/01/1958, Phùng Quán và 300 thành viên khác của phong trào Nhân Văn Giai Phẩm bị bắt và bị đày đi các trại cải tạo khổ sai.
Phùng Quán bị tước thẻ hội viên Hội Nhà văn Việt Nam và không được phép in sách cho tới năm 1987. Ông sống bằng cách đánh cá lậu và viết lách dưới các bút danh khác nhau.
Ông cưới vợ tại nhà mẹ nuôi năm 1962 vì lúc đó không nhà, chưa có việc làm và cũng chưa được cấp hộ tịch lại. Đám cưới diễn ra không có xe hoa, dâu phụ, chụp ảnh, tiệc tùng, chỉ có 4 người bạn chứng kiến, vì những người khác không dám tham dự. Cô dâu cũng không có áo cưới. Suốt mấy tháng đôi vợ chồng mới cưới chỉ có một chiếc giường tre kêu kẽo kẹt. Sau này, ông tâm sự với người bạn thân là nhà văn Trần Mạnh Hảo: "Tôi rất muốn được làm người…, có phòng riêng cho đêm tân hôn để không phải động phòng ngoài công viên như cầm thú".
Từ năm 1986 đến đầu những năm 1990, Đảng Cộng sản Việt Nam ra lịnh 'cởi trói' cho những văn nghệ sĩ bất đồng chính kiến (tức là đảng mỉa mai thừa nhận mình đã trói họ trong suốt 30 năm, 1956-1986), Phùng Quán lấy lại tư cách hội viên Hội Nhà văn Việt Nam và xuất bản cuốn sách đầu tay năm 1988. Năm 2007, 12 năm sau ngày mất, cùng với 3 lãnh đạo của phong trào Nhân Văn Giai Phẩm (Trần Dần, Lê Đạt và Hoàng Cầm), ông được tặng Giải thưởng Văn học Nghệ thuật toàn quốc.
(*) Nhân Văn Giai Phẩm là một phong trào của các văn nghệ sĩ ở miền bắc Việt Nam bất đồng chính kiến với chính quyền Cộng sản. Phong trào, khởi đầu năm 1955 với 2 tờ báo Nhân Văn và Giai Phẩm, đòi hỏi tự do chính trị và sáng tạo, đồng thời phê phán nhiều hành vi sai trái của đảng Cộng sản Việt Nam.
(**) Sau đây là nguyên văn bài thơ Lời Mẹ Dặn.
Tôi mồ côi cha năm hai tuổi
Mẹ tôi thương con không lấy chồng
Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải
Nuôi tôi đến ngày lớn khôn.
Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ
Ngày ấy tôi mới lên năm
Có lần tôi nói dối mẹ
Hôm sau tưởng phải ăn đòn.
Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn
Ôm tôi hôn lên mái tóc
- Con ơi
trước khi nhắm mắt
Cha con dặn con suốt đời
Phải làm một người chân thật.
- Mẹ ơi, chân thật là gì?
Mẹ tôi hôn lên đôi mắt
Con ơi một người chân thật
Thấy vui muốn cười cứ cười
Thấy buồn muốn khóc là khóc.
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét.
Dù ai cầm dao doạ giết
Cũng không nói ghét thành yêu.
Từ đấy người lớn hỏi tôi:
- Bé ơi, Bé yêu ai nhất?
Nhớ lời mẹ, tôi trả lời:
- Bé yêu những người chân thật.
Người lớn nhìn tôi không tin
Cho tôi là con vẹt nhỏ
Nhưng không! Những lời dặn đó
In vào trí óc của tôi
Như trang giấy trắng tuyệt vời.
In lên vết son đỏ chói.
Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi
Đứa bé mồ côi thành nhà văn
Nhưng lời mẹ dặn thuở lên năm
Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ.
Người làm xiếc đi dây rất khó
Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn
Đi trọn đời trên con đường chân thật.
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao doạ giết
Cũng không nói ghét thành yêu.
Tôi muốn làm nhà văn chân thật
chân thật trọn đời
Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã
Bút giấy tôi ai cướp giật đi
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.



NHỜ TRANG VĂN CHƯƠNG MIỀN NAM, GẶP MỘT BÀI THƠ HAY

1 - Đây là nguyên văn lời anh Pham Q Tuan khi tác giả gặp bài thơ bằng tiếng Anh (xem ảnh) - anh đăng trên trang Văn Chương Miền Nam hôm 12 tháng 11.2021 (được bạn hữu trong đó có tôi đánh giá cao).

Monday, November 29, 2021

GIÁ TRỊ CỦA 20 ĐÔ LA


Mấy chục năm trước, tôi từng là phụ tá cho một vị giám đốc già. Giữa tôi và ông thường có những cuộc tranh luận về đầu tư, về nghĩa vụ của một thương gia với quốc gia... Là một kế toán, bệnh nghề nghiệp khiến tôi rất chặt chẽ trong chi phí, trong khi ông lại rất hay bỏ tiền vào những việc mà tôi cho là không đâu. Vì vậy có nhiều chuyện tôi không đồng ý với ông.

Chuyện Tử Tế tại quê nhà: BÁN TÔI 20 NGÀN NIỀM VUI !



3 ngày nay mệt và ho nhiều nên giờ trưa ngày 28 Tết, tôi dạo bộ ra tiệm thuốc Tây gần bệnh viện để mua thuốc ho ngậm cho đỡ rát họng.

Friday, November 26, 2021

Tạp ghi TỰ ÁI DÂN TỘC - ĐIỆP MỸ LINH

Ba tấm hình này xác định tác phong và nhân cách của các nhân vật lãnh đạo Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) và cộng sản Việt Nam (csVN). 

Tướng VNCH Nguyễn Văn Thiệu bắt tay Đai Sứ Hoa Kỳ Henry Cabot Lodge.

Đời Phi Công Không Người Lái (UAV pilot) - Nguyễn Văn Tới


Đúng vậy, thưa quí vị độc giả. Không phải tôi gõ sai phím hay độc giả đọc lộn. Xin lặp lại lần nữa, đây là câu chuyện đời thật của một phi công lái máy bay không người lái (UAV). Lâu nay nhiều người trong chúng ta đã từng nghe về máy bay không người lái thường được gọi là Drones, hoặc chi tiết hơn một chút, gọi bằng tên Predators.

Wednesday, November 24, 2021

Con ốc vít không làm nổi nhưng lại ôm mộng sản xuất ôtô, tin nổi không?

Vinfast chỉ là màn biểu diễn nhố nhăng của thằng nhà giàu mới nổi thôi, không có gì phải ồn ào cả....
BẤT NGỜ ÍT AI BIẾT ĐẰNG SAU DỰ ÁN Ô TÔ VINFAST CỦA ANH VƯỢNG
Vụ ô tô Vinfast tôi đã nói nhiều lần về bản chất của dự án này. Cá nhân tôi không rõ anh Vượng định làm gì khi 1 lúc anh tham gia vào 2 thị trường kinh doanh khủng khiếp nhất thế giới là Điện thoại di động và ô tô.
Tôi nói luôn, quan điểm của tôi đó là anh Vượng rất giỏi trong việc thâu tóm đất đai, xây lô, bán nền xây chung cư nhờ tài đi đêm của mình.
Trong lĩnh vực BĐS VN anh là số 1 bởi đơn giản anh độc quyền. Còn điện thoại hay ô tô là 1 câu chuyện hoàn toàn khác. Bởi tôi có 1 niềm tin mạnh mẽ rằng: “Thế giới họ không làm được, thì VN 1 đất nước zero về công nghệ và khoa học càng không bao giờ làm được”.
Thị trường ô tô hay Điện thoại di động giờ đây đã trở nên quá bão hoà và là sự độc chiếm của những ông lớn trên thế giới chia miếng bánh với nhau. Trong lĩnh vực ô tô từ phân khúc thấp cấp, trung cấp, cao cấp đều đã có sự xuất hiện của Toyota, Huyndai, hay BMW và Mer; điện thoại di động thì Xiaomi, Huawei rồi SamSung, Apple.
Giàu có, vĩ đại như Microsoft ti toe nhảy vào làm điện thoại chết sặc máu.
1 anh đại cỡ lớn như Sony cũng vừa tuyên bố không làm điện thoại nữa (vì không cạnh tranh lại nổi TQ với HQ).
Vậy anh Vượng nghĩ mình nhiều tiền hơn Microsoft và VN có trình độ công nghệ cao hơn Mỹ sao ????
Ngành ô tô còn khủng khiếp hơn, GM là công ty ô tô trong lịch sử đã từng đứng hạng top thế giới của Mỹ; nhưng giờ đây do không chịu cải tiến đã không thể cạnh tranh nổi với ô tô của Nhật hay Hàn Quốc.
Hậu quả chính phủ Mỹ tung hàng chục tỷ USD ra để cứu nhưng đến giờ vẫn không ăn thua, GM vẫn sống ngắc ngoải trông chờ bầu sữa của chính phủ.
Malaysia cách đây mấy chục năm tự hào tuyên bố về thương hiệu ô tô Proton với tỉ lệ nội địa hoá gần 70% (tức Made in Malaysia tới 70%) mà giờ đây chính phủ đang mỗi năm bỏ tới 3,4 tỉ USD để nuôi báo cô.
Nên nhớ nền công nghiệp Malaysia phát triển gấp mấy lần VN thì họ mới có khả năng tự nội địa hoá sản phẩm của mình tới tỉ lệ 70%. Không phải như cái xe của anh Vượng đặt hàng nguyên con của nước ngoài rồi gắn cái mác của mình vào rồi hô hào tự hào Việt Nam.
Nếu sản xuất ô tô chỉ là đi đặt hàng, rồi mua công nghệ thì quá đơn giản chắc ô tô TQ bá chủ thế giới từ lâu rồi (vì ai nhiều tiền bằng TQ ??? ). Nhưng vấn đề đơn giản không chỉ là mua công nghệ, bởi nếu chỉ đặt hàng mua công nghệ thì họ chỉ bán cho anh cái sản phẩm đã hoàn thiện, chứ đâu có bán cho anh cách sản xuất cái công nghệ đó ?
Giống như bạn bỏ tiền mua phần mềm Windows, chứ có mua được mã nguồn của Windows để viết ra 1 cái Windows mới đâu ?
Nhà sản xuất tư bản nước ngoài nó không ngu để bán công nghệ cho người khác (nếu có bán, chỉ là bán những công nghệ lỗi thời lạc hậu mà thôi).
Dĩ nhiên, khi đã không tự sản xuất được mà phải nhập ngoại thì giá thành sản phẩm sẽ bị đẩy cao lên –> đắt hơn giá trị thật và không có tính cạnh tranh.
Bởi thế, muốn phát triển ô tô các nước như Nhật, Hàn, Đức, Tàu cộng đều phải phát triển từ cái gốc đi lên ấy là từ công nghệ luyện kim, cơ khí để tạo ra được khung, gầm, ô tô đạt tiêu chuẩn chất lượng. Sau đó dần dần mới tiến đến những thứ xa hơn như thiết kế và chế tạo động cơ.
Chẳng có quốc gia nào không làm nổi cái xe đạp lại có khả năng chế tạo ra cái ô tô cả ?
Mọi người liệu có biết rằng trước khi trở thành cường quốc ô tô của thế giới thì Hàn với Nhật Bản là cường quốc luyện kim, chế tạo máy của thế giới không ?
Có biết rằng trước khi thành công với ô tô họ đã trải qua 1 thời gian dài làm những vật dụng gia đình như ti vi, máy lạnh, tủ giặt (để có kinh nghiệm và trình độ về công nghiệp chế tạo máy).
Không những chỉ là chế tạo và nội địa hoá mà muốn thành công thì anh phải tối ưu dây chuyền sản xuất của mình làm sao để tạo ra sản phẩm mà giá thành lại phải rẻ hơn hẳn các hãng khác.
Đây chính là lí do vì sao mà nhiều nước có nền công nghiệp nặng trình độ cao như Nga mà ngành công nghiệp ô tô của họ chết ngỏm củ tỏi.
Người Nga thừa sức tạo ra những miếng thép, cái ốc vít, động cơ để lắp vào phi thuyền, phóng lên trên vũ trụ khiến cả thế giới ngưỡng mộ. Nhưng do không có kinh nghiệm tối ưu hoá cho nên sản phẩm họ làm ra không có tính kinh tế để cạnh tranh với xe Nhật, Hàn.
Anh Vượng nếu tuyên bố mở nhà máy chế tạo luyện kim, gang thép chất lượng cao để cung cấp phụ kiện ô tô đạt chuẩn quốc tế cho Toyota hay BMW thì tôi tin.
Chứ anh chém gió bảo sản xuất ô tô để cạnh tranh ngang hàng với Toyota hay BMW thì không bao giờ.
Bởi nên nhớ để duy trì được 1 dây chuyền sản xuất ô tô hoạt động có lãi thì mỗi năm dây chuyền đó phải sx ra khoảng 300.000 chiếc ô tô.
Nếu sản xuất thấp hơn con số này thì càng hoạt động càng duy trì sẽ càng lỗ ?
Anh Vượng liệu có đủ khả năng đá đít Toyota ra khỏi thị trường VN để đạt dc con số này ko ?
Anh Vượng nhiều tiền thì cũng chỉ 4,5 tỉ USD nhất Việt Nam mà thôi, chứ so với thế giới là cái deck gì ?, liệu anh đủ tiền duy trì bù lỗ như chính phủ Mỹ bơm cho GM ko ?
Tất nhiên, cái mà tôi suy tư không phải việc anh Vượng có thành công với cái ô tô của mình hay không ?
Mà vấn đề ở đây đó là có nhiều kẻ bơm thổi cái ô tô đồ chơi của anh Vượng trở thành thương hiệu quốc gia, rồi khi nó làm ăn thua lỗ (như các quốc gia khác) lúc đó chính phủ sẽ phải bỏ tiền thuế của dân ra để duy trì và nuôi báo cô.
Nên nhớ Vinashin diễn ra gần chục năm mới mất 4 tỉ USD, còn mỗi năm để duy trì 1 cái “thương hiệu quốc gia” như của anh Vượng là 3-4 tỉ USD đó.
Các bạn hô tự hào Việt Nam lúc đó liệu xem có sẵn sàng bỏ tiền túi của mình ra để nuôi cái của nợ đó không?

- nguồn Calvin Nguyen -








Mỹ đã hạ sát Đô Đốc Yamamoto của Nhật Bản như thế nào? Tác giả: Nguyễn Hải Hoành.

Mắt Nimitz sáng lên như khi thợ săn thấy con mồi: như vậy nghĩa là Isoroku Yamamoto sẽ đi vào vùng bán kính tác chiến của máy bay Mỹ cất cánh từ đảo Guadalcanal! Một dịp may trời cho để khử ông ta.

Truyện ngắn Tiếng Hát Chiều Thanksgiving - ĐIỆP MỸ LINH

Vừa nghe vài “notes” của tình khúc Nhìn Nhau Lần Cuối của Nguyễn Vũ bà Hoa lặng người! Giai điệu u hoài của tình khúc này như khơi dậy trong lòng Bà nỗi đau xưa! Qua khung cửa sổ, nhìn mây trôi lặng lờ, bà Hoa tưởng như có thể thấy lại được Bệnh Viện Hạm Hát Giang, HQ 400, đang hải hành chầm chậm trong vịnh Đà Nẵng vào buổi chiều xưa.

Tuesday, November 23, 2021

Giáo sư Vũ Quốc Thúc qua đời


Giáo sư Vũ Quốc Thúc trả lời phỏng vấn RFI ngày 
Thanh Phương

Theo tin từ gia đình, giáo sư Vũ Quốc Thúc vừa qua đời sáng hôm qua, 22/11/2021, tại Pháp, thọ 101 tuổi.

Monday, November 22, 2021

Câu Lạc Bộ Hùng Sử Việt San Diego Mừng Sinh Nhật Đệ Thất Chu Niên 20/11/2021

Vì lòng tha thiết yêu văn nghệ và văn hóa truyền thống, dù trong mùa bệnh dịch, các cụ ông,cụ bà cao tuổi từ 80 đến hơn 90 tuổi vẫn không ngại tuổi già sức yếu đã đến tham dự đêm Văn Nghệ Kỷ Niệm Đệ Thất Chu Niên ngày thành lập Ban Hùng Sử Việt.