Tranh: Google images.
Nhớ sau 75, CS vô, tui đang làm thầy giáo. Vì là sĩ quan biệt phái nên tui bị VC cho về vườn. Tui thầy giáo nhưng bị buộc phải tháo giày đi chưn đất. Có mớ chữ giờ nó không cho tui đi bán nữa, tui giờ chỉ biết nắm võng ru con ngủ. Con vợ tui nó phải đi làm, kiếm chục ký bo bo mỗi tháng.
Ru con, tui sực nhớ lại những câu ca dao thuộc nằm lòng ngày cũ. Tui bèn lôi nó ra phủi bụi, ru thiệt là muồi nhe!
Thằng nhỏ thèm sữa mẹ, khóc tới lòi rún. Tiếng khóc đã khàn, rè rè như dế kêu. Dẫu vậy, nghe một hồi ca dao thay sữa mẹ, điệu lên trầm xuống bổng thằng con tui cũng buồn… rồi ngủ ngon ơ.
Tiếng ru trưa hè, mang một nỗi niềm u uất của một người sa cơ lỡ vận thất chí, vang xa. Vang tuốt qua nhà hàng xóm trong buổi trưa hè tỉnh lặng. “Gió đưa cơn buồn ngủ lên bờ. Mùng ai có rộng cho ‘qua’ ngủ nhờ một đêm?”
Con nhỏ Chín bờ đò láng giềng, chỉ cách một giậu mồng tơi xanh rờn, nghe tui đòi chui vô mùng, nó ‘cảm’ ngang hông nhà thơ trong cõi nhân gian. “Ngó lên chữ ứ ngó xuống chữ ư. Anh có thương em thì thùng thẳng em ừ”.
Một hôm, em Chín bờ đò, nhân lúc vợ tui vắng nhà, thò đầu qua hàng rào bông bụp rủ rỉ rù rì, rủ tui cùng đi vượt biên với nó. Chịu chơi chơi tới cùng! Sống chết với nhau! Mà tui lại không nỡ bỏ con vợ (tui) cho đành. Nên nhắn với em Chín bờ đò rằng: “Ba đồng một mớ trầu cay! Sao em không hỏi những ngày anh còn xanh. Bây giờ anh đã banh chành. ‘Mết’ em cũng ‘mết’… nhưng bỏ con anh, anh không đành.”
Vậy là em Chín bờ đò ‘dzọt’ mình ên! Giờ nghe nói bên Mỹ, em giàu lắm. Tài sản của em có tới cả chục triệu đô la Mỹ… nhờ làm chủ hơn một chục cái nhà hàng chuyên bán bún mắm.
Thôi tình ta đã lỡ! Số tui chẳng được sang giàu thì đành để cho đứa khác hưởng vậy thôi. Giày dép còn có số! Tiếc con cá sổng mà chi kẻo con cá còn trong ‘rộng’, tức em yêu, tức con vợ tui nó biết được tui một mặt hai lòng tham đó bỏ đăng, thấy trăng quên đèn nó xuống tay tàn độc, hạ thủ là đời tui coi như vãn hát sớm.
***
Bây giờ thằng con tui ngày cũ giờ đã đã lớn khôn, đã cưới vợ, và có con y hệt như tui ngày xửa ngày xưa vậy. Chiều cuối năm, mang thằng ‘cu’, con nó, về gởi để hai vợ chồng đi ‘holiday’. Sau một năm cày ná thở, ít có thời giờ cho tình ta cầm sắt nên tình đà nguội ngắt, hai vợ chồng nó phải đi… hâm lại cho nó nóng.
Thằng cu vắng hơi mẹ, cứ khóc i ỉ hoài mà em yêu tui dỗ không thèm nín. Tui tài khôn: “Ðể nó cho anh!” Rồi bồng thằng nhỏ ra ‘ga ra’ đằng sau hè, nơi tui có giăng chiếc võng. Ðặt thằng nhỏ lên, lắc qua lắc lại theo nhịp võng đưa, tui ầu ơ: “Cha em có đánh em, đánh quằn đánh quại. Bắt em ra treo tại nhành dương. Biểu từ ai em từ đặng. Chớ biểu em từ người thương em không từ.”
Yêu chết bỏ. Yêu muồi tận mạng nên thằng cu thôi khóc hu hu… mà lại ngáy khò khò. Tui nghe còn buồn ngủ thì nói chi tới thằng nhỏ chớ! Ngồi gục gặc, lim dim, tui thả hồn về quê cũ.
Quê người, tiếng Anh, tiếng Em… tui bù trất nhưng nhất định không chịu học, bởi khó quá nên tui đành cam phận làm ‘cu li’ với mấy cái máy chạy rầm rầm hoài.
Phần cũng vì: “Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời, người ơi. Mẹ hiền ru những câu xa vời. À à ơi! Tiếng ru muôn đời. Tiếng nước tôi. Bốn ngàn năm ròng rã buồn vui. Khóc cười theo mệnh nước nổi trôi, nước ơi. Tiếng nước tôi.”
Tui chê tiếng Anh vì tui còn mắc kẹt tiếng em! Lòng tui dính cứng khừ với những câu hát ru của một mảnh tình vắt vai với em Chín Bờ đò
đà tan vở tự năm nào.
Khăn Khăn thương nhớ ai? Khăn rơi xuống đất. Khăn thương nhớ ai? Khăn vắt lên vai.
Khăn thương nhớ ai? Khăn chùi nước mắt.
Đèn thương nhớ ai? Mà đèn không tắt.
Mắt thương nhớ ai? Mắt ngủ không yên.
Em Chín Bờ đò đã nỡ lòng nào xuống thuyền dông luôn ra biển bỏ lại tỉnh tui. Đế: “Tàu súp lê một còn trông còn đợi. Tàu súp lê hai còn đợi còn chờ. Tàu súp lê ba tàu ra biển Bắc. Tay anh vịn song sắt, nước mắt chảy ròng ròng.? Anh lấy khăn ‘mu so’ ra chậm. Cái điệu vợ chồng ngàn dặm không quên.”
Tui nhớ ngày em đi, tui lén con vợ tui để đưa em Chín Bờ đò ra bến đò nầy mãi đợi chờ nhau. Sắt son câu thề mà (qua tới Mỹ rồi), em quên câu yêu thương về lại quê hương xúi anh bỏ vợ con anh đế theo em qua Mỹ nối lại tình ta bị đứt khúc giữa chừng .
Tui còn giữ của em chiếc khăn mu soa (mouchoir) của em đế tui dùng chậm nước mắt mỗi lần tui nhậu xỉn nhớ lại tinh xưa, tui nhớ tới em. Trên chiếc khăn tay ngày cũ đó, em Chín Bờ đò có thêu một con ‘ chim’. Con chim đó còn đây sao em vội bỏ bến theo chồng?
Cuối cùng trải qua dâu bể, bầm dập của cuộc đời và của cuộc tình, tui ‘ ngộ’ ra một cái chân lý. Chân lý đó là: Trồng trầu là phải khai mương. Làm trai hai vợ tui thương con vợ nhì!
Xin mấy em đừng xài xể tui làm chồng, có vợ rồi mà còn dám ‘ngựa’ với em Chín Bờ đò?
Tui bắt chước ông cố nội của tui đó thôi. Ổng dạy tui là: “Trai năm thê bảy thiếp là thường. Hê he! Ngu sao mà cử?”
***
Tóm lại: Ru con, ru cháu bằng ca dao, như truyền cái dòng sữa ngọt ngào của quê mẹ để sau nầy dầu ở quê người có học hành giỏi giang, rỡ ràng danh phận, thì cũng đừng bao giờ quên quê mình vẫn còn chìm trong vòng cùng khốn.
Chiều cuối năm, tui nhớ người xưa, nhớ con Chín bờ đò. “Nhớ vú em chun chúm núm cau. Cho anh bóp cái có đau anh đền”. Tui nhớ nhà, nhớ nước, nhớ quê, tui nhớ nhà xưa quá đỗi! “Ôi cố hương! xa nửa địa cầu. Nghìn trùng kỷ niệm vẫn theo nhau…”
Thì em yêu, con Sư tử Hà Đông của tui trong nhà gọi vọng ra: “Ông nội ơi! Bồng thằng nhỏ vô kẻo muỗi cắn! Em có xào cho ông nội một dĩa thịt bò nè, để thưởng công ru cháu”
Nghe vậy tui khoái quá Trời nhe! Tui sẽ: “Ðêm nay ta đốt sầu lưu lạc. Trong khói men nồng hạnh phúc xưa.”
Đoàn Xuân Thu
Melbourne..
No comments:
Post a Comment