Có một câu chuyện của làng nước tôi mà bàn dân thiên hạ ai nghe qua cũng cho là quá ư lạ lẫm, liêu trai, không tưởng tượng nổi. Tận cổ chí kim cũng chỉ có một không hai. Dù bắt thang lên trời để hỏi, thì thượng đế cũng chỉ lắc đầu. Lật hết bộ Thánh kinh của Ki tô giáo hay tám tư ngàn bộ kinh của Phật, cũng không tìm ra.
Quả là người đóng vai chính trong câu chuyện này thật có tài diễn xuất mà các diễn viện gạo cội nhất của Holliwood cũng phải chào thua. Nguyên câu chuyện kỳ quái của thời @ đó là như thế này. Có một vị quan thượng thư bộ hình, được triều đình trọng vọng, quyền uy trùm trời đất, dân thấy không dàm nhìn.
Nhân một chuyến đi công cán bên trời Tây, sau các cuộc họp, phải “đầu bù tóc rối, vắt óc nặn tim” để đấu trí với các qua chức, với đối tác nước ngoài, quyết đem về cho đất nước một “thành tích rực rỡ”, đám đàn em đú đỡn ăn không ngồi rồi, ô tía vác vai, mời ngài đi thư giãn, để trả công về việc họ được phép tháp tùng theo ngài ra nước ngoài du hí mà không phải mất tiền, vì đó là tiền chùa của dân, chứ nào phải của riêng ai. Bầu trời xứ sở sương mù đầu đông thật đẹp. Ánh hoàng hôn đỏ tím xuyên qua lớp sương mù tạo nên một màu sắc lung linh kỳ ảo.
Thầy trò sau màn du dương quanh thành phố trên hai chiếc Mercedes cực kỳ sang trọng, tiếp đến là màn ăn nhậu linh đình trong một nhà hàng đắt đỏ nhất nhì thế giới, để thưởng thức các món sơn hào hải vị độc đáo của trời Tây. Tên đầu đảng lâu la mời quan đi tiếp “tăng” ba. Hắn đưa ngài vào một “sờ nách bar” (snack bar) sang trọng, để thưởng thức làn da và tài nghệ của các “nàng tiên” trắng. Bọn đàn em của ngài cũng đã hiểu rất rõ là ở đất nước ngài, chỉ cần một cái nháy mắt, rỉ tai, thì các cô gái thanh tân chân dài mơn mởn, cũng đã được đám đàn em điều đến phục vụ ngài. Nhưng dẫu sao thì đấy cũng chỉ là “đồ nhà” cũ kỹ.
Ở đời, lòng tham dục của con người, có ai sờ tới đáy đâu, cái thói ăn chơi trác táng của các quan đời nay, trong cơ chế “một mình một chợ”, đã quen thói bầy đàn. Kẻ có chức có quyền lại càng muốn tìm của lạ. “Cổ kim thượng hạ duy ngã độc tôn”, coi trời bằng vung, thiên hạ còn ra gì nữa. Sau một hồi quần thảo với đám kỹ nữ chân dài nơi “sờ nách bar”, men cay đã chếnh choáng lẩn trong tiếng nhạc xập xình, bản năng libido đã ngóc đầu thức dậy, đám đệ tử kiếm được một em tóc vàng, da mật, mắt xanh, tuổi đời đôi mươi, ba vòng mát rượi, bằng lòng đi hiệp ba với quan lớn. Có lẽ ả này cũng muốn tìm cảm giác lạ với vị “hoàng đế” da vàng, chịu chơi, dám chi cả mấy chục ngàn đô, chỉ trong mấy tiếng đồng hồ.
Quan thượng thư, tuy đã cận kề thất thập, nhưng trông vẫn còn sung sức, nhờ xuất thân từ gốc nông dân,vai u thịt bắp, cày sâu cuốc bẳm, từ khi đã lên quan thì ngày nào cũng sâm nhung bào ngư vi cá, nên lúc nào cũng thấy sung mãn, “hừng hực lửa tình”, nay lại được lừa trâu đi cày ruộng người, nên cũng quyết một phen cho ra trò, để “trả thù dân tộc”.
Nhưng tiếc thay, dao phay không địch nổi xà mâu, chim sẻ làm sao cỡi trên lưng quạ, nên giữa lúc cao trào, vị quan luống tuổi da vàng bỗng rên rỉ, quằn quại, thở dốc, lên cơn co giật, vì súng bị cướp cò nhả hết đạn, nên ngã lăn ra đầu hàng trước nàng mỹ nữ da trắng chân dài, tung nhiều chiêu trò điêu luyện. Nhưng thật là số đen cho ngài thượng thư, khi mà nàng tiên trắng trong cuộc truy hoan của ngài lại trúng phải một người đàn bà bạo dâm, từng bóp cổ một gã đàn ông tình nhân phải đi cấp cứu, khi hắn không thõa mãn nổi cơn thèm khát của ả, giống như loài rắn đuôi chuông Crotalus Polystictus ở Canada, có thể kéo dài thời gian làm tình tới 22 giờ với hàng trăm con rắn đực, và đã dùng nọc độc giết những con rắn nào sau khi làm tình mà không thõa mãn được nó.
Thế là sau giây phút ngã ngựa của ngài thượng thư, cô ta dùng hai chân và hai tay như hai cái gọng sắt siết chặt ngài vào thân xác cô, rồi dùng hai hàm răng trắng muốt như ngọc, cắn đứt lìa cái tai trái của ngài, làm máu chảy lênh láng rồi cô phá lên cười đầy cảm khoái. Trời đất quay cuồng trong tâm trí, quan thượng thư tay ôm cái đầu máu chạy ra cửa. Cả cái sờ nách bar nhốn nháo, nhiều cô ca-ve ôm bụng cười rũ rượi. Tất nhiên cảnh sát phải vào cuộc.
Cô gái đã bị bắt giữ vì gây thương tích cho người khác, còn ngài thượng thư thì được đưa vào bệnh viện. Giới báo chí quốc tế được một phen ăn cỗ, chăm sóc ngài thượng thư rất chu đáo. Chỉ cần một giờ sau, hình ảnh độc nhĩ rất khôi hài, như rơi từ thiên đường xuống địa ngục, của vị quan với thân thể đầy máu me được lan truyền trên báo điện tử và trên mạng xã hội, dọn cỗ hình ảnh cho khán giả toàn thế giới. Đã quá 12 giờ mà các bác sĩ bệnh viện vẫn không tìm được cái tai nào của người đàn ông da vàng chết vì tai nạn giao thông, để cấy ghép cho ông quan vận rủi, khi mà cái tai sứt của ông đã hoại tử vì dập nát do mấy cái răng “đầy cảm xúc” của người vũ nữ.
Không biết sau khi cái vành tai đã đứt lìa, hai hàm răng của cô vũ nữ còn cử động nữa không? Quan thượng thư nhà ta thì vô cùng bối rối, nhưng không thể hành xử như khi ở quê hương mình. Giá như ở trong nước thì lập tức ngài ra lệnh lấy tai của một gã đàn ông nào đó dù đã chết hay còn sống, để cấy ghép cho ông, không cần thông qua một thứ luật lệ nào, vì làm luật cũng ông mà thi hành luật cũng là ông. Ngài chua chát nghĩ đến cái vận rủi của phút giây mà “hùm thiêng” khi đã sa cơ, không còn dám vùng vẫy.
Vị bác sĩ chuyên khoa thẩm mỹ của bệnh viện đành phải ghép cho ông cái tai của một cô công nhân da đen bị xe cán chết vì say rượu, đi lang thang giữa phố. Bỗng dưng ngài thượng thư trở thành kẻ thay chúa, thay tạo hóa, tự đổi hình dạng của một trong 5 giác quan cho mình. Gương mặt của quan thượng thư trở nên kỳ quặt, tựa như có một bàn tay huyễn hoặc nào đó đã hóa trang cho ngài, giống như bọn phù thủy đã biến nàng Dulcinea làng Toboso, một giai nhân tuyệt thế cùa chàng Don Quixote tài hoa, trờ thành cô gái quê mùa cục mịch. Từ đó, có lẽ vì thấy xấu hổ nên ngài quan thượng thư dùng một mảnh lụa đen quàng ngang xuống cổ, che khuất cái vành tai nửa đen nửa vàng, cũng giống như tướng độc nhãn của Israel che con mắt có tật của mình. Nhưng mồm miệng độc địa của thế gian lại không muốn dừng lại, quên đi chuyến “công du thành công ngoài sức tưởng tượng” của đám quan triều đình, họ lại muốn trổ tài sáng tạo, nhại cái tai có tật của ngài thượng thư bằng cách tạo ra các mốt thời trang đủ các kiểu, như bịt tai, bịt mắt, để vinh danh “công trạng” của ngài. Nhưng nếu chuyện cái tai chỉ dừng lại ở đó thì cuộc sắc-không của nhân gian đã khô cằn chết cạn, không tạo nên những huyền thoại đầy tiếng cười và nước mắt. Từ sau cái ngày ráp cái tai của một cô gái châu Phi da đen nặc nồng men rượu, quan thượng thư, trong hai lỗ tai, cùng một lúc, ngài lại nghe thấy hình như mình đang tiếp nhận đa ngôn ngữ.
Có lẽ đó là một thứ mật ngôn mà thượng đế muốn dành cho những con người “nhiều công trạng” hay cho những kẻ sống trên luật pháp của quốc gia, Người lại vung cái roi đầy bí ẩn của thần công lý. Hai lỗ tai của ngài thượng thư nghe được những thứ ngôn ngữ khác nhau, có ý nghĩa trái ngược nhau. Nếu cái tai trái vang lên tiếng nói của châu Phi thì tai phải lại nghe tiếng của người châu Á. Nếu tai trái “ngoại nhập” nghe những bài diễn văn hùng hồn chống tham ô nhũng lạm, thì cái phải “nội địa” lại nghe những bản nhạc du dương của đám tham quan cổ vũ ăn cắp của dân, ăn chơi sa đọa. Bỡi vì ghét bỏ cái tai da đen oan nghiệt và mê mẩn cái tai mang gien quyền thế, quan thượng thư ngày càng bi quan yếm thế, nhưng lại càng căm hận, nhưng rồi không biết căm hận ai, thù ghét ai, sa-tăng hay Thượng đế, nên ngài càng lao vào cuộc ăn chơi sa đọa, để trả thù cái vận rủi xảy ra ở xứ người. Đêm nay, ngồi trong căn phòng mà mọi thứ đều được dát vàng lộng lẫy, thể hiện sự tột đỉnh quyền quý cao sang, quan thượng thư lại tiếc cái thời vàng son, “tiền hô hậu ủng”, lúc nào cũng được báo chí truyền hình đưa lên mây xanh.
Bây giờ nhìn vào cái tai nửa đen nửa vàng, như là một sự giễu cợt, thách thức, ông không thể nào chịu nổi với khuôn mặt như quái thai của chính mình. Bất giác, ông cầm phắt con dao rọc giấy trên bàn, đưa tay cắt phăng cái tai mà lâu nay đã dám đùa cợt, trêu ngươi ông. Máu phun ra thành vòi, bao nhiêu cái khăn, cũng không ngăn được dòng máu oan nghiệt. Ngài thượng thư đã ngất đi trong căn phòng được chính tay ông đóng thật kín để cởi bỏ cái vòng oan nghiệt mà trong giây phút cao hứng, ông đã tự tròng vào cổ mình.
Thế là một buổi lễ tang cấp nhà nước được tổ chức thật trang trọng, linh đình, các quan trong triều đều đến dự và ai cũng đã đi ngang qua, sờ tay lên chiếc áo quan phủ cờ tổ quốc, biểu hiện sự thương tiếc và tôn kính vô bờ một con người ở trên tột đỉnh vinh quang, ai cũng “rưng rưng nước mắt tiếc thương” một vị quan suốt đời “thanh liêm chính trực, mẫu mực kỷ cương”. Trong lễ tang, quan tể tướng đọc một bài diễn văn dài lê thê, kể ra không biết bao nhiêu công trạng của ngài thượng thư với dân với nước và ra đi bỡi một cơn đột quỵ do quá lao tâm lao lực sau một đêm thức trắng vì lo cho nước cho dân ! Nhưng những người dân đứng hai bên đường để tiễn đưa ngài thượng thư “sứt tai”, thì lại xì xầm: “không biết hai hecta ruộng lúa của dân dùng để làm phần mộ cho quan, có đủ để chôn hết tội lỗi của ngài hay không?” . Nhưng câu hỏi đó lại là một bí mật quốc gia có tính truyền thống, có lẽ chỉ có các quan với nhau và thượng đế mới biết!
SG, 15-12-
AG chuyen
No comments:
Post a Comment