Tuesday, July 7, 2020

TIẾU ĐÀM THIÊN HẠ SỰ - Trần Tấn Danh


Thưa tất cả! Trong lần tiếu đàm trước, ít nhiều cu-li tôi cũng đã đề cập đến những động cơ thúc đẩy sự hình thành của chủ nghĩa Duy Vật tại Ấn Độ và chủ nghĩa cộng sản tại Châu Âu. Nói chung là cũng vì bị chủ nghĩa Duy Tâm và thế lực cai trị nương tựa lẫn nhau để đàn áp giới bị trị mà ra cả. Chủ nghĩa cộng sản xuất hiện tại Âu Châu cũng là bản cũ của chủ nghĩa Duy Vật tại Ấn Độ soạn lại thôi.
Có chăng là có tổ chức hơn mới có thể nối dài ra thế giới. Có điều phải nói là chế độ phong kiến, thực dân, tư bản đã biết tiến hóa, cải cách và luật hóa để mọi người có thể tương đối chung sống trong mộ xã hội bình đẳng. Còn chủ nghĩa Duy Vật và cộng sản thì không. Ngày hôm nay, chủ nghĩa Duy Vật kể như không còn tồn tại nhưng trá hình dưới danh nghĩa là cộng sản. Nhưng cộng sản sao được khi tư tưởng chỉ đạo là thuần Duy Vật. Mà Duy Vật là kích thích dục vọng con người. Vì kích thích dục vọng con người nên mới kêu gọi đấu tranh giai cấp. Không lẻ đấu tranh giai cấp để chiếm quyền cai trị rồi cộng sản hóa, phân hóa tài sản chiếm được một cách bình đẳng sao? Có lý tưởng quá không? Cho nên tham nhũng tràn lan trong các xã hội cộng sản là vậy. Đã Duy Vật thì không thể cộng sản được vì đó là 2 thái cực. Ngược lại thì ở những xã hội tư bản tinh thần cộng sản rất cao.

Lúc tôi còn làm cho công ty Abbott và hiện tại là Becton Dickinsen, có năm nào nhân viên và công ty không đóng góp, cộng hưởng và cộng sản cùng xã hội đâu? Chỉ riêng COVID-19 không, thì nhân viên 2 công ty cu-li tôi từng và đang làm cũng đã đóng góp hơn 50 triệu USD rồi. Thế thì không cộng sản chứ là gì? Thử hỏi những xã hội cộng sản đã cộng sản được gì trong quá khứ, hiện tại và tương lai? Chỉ trả lại tài sản, đất đai cướp được của dân cũng đã quá khó rồi đừng nói chi là cộng sản. Cho nên cộng sản chỉ là mị dân. Nhưng mị dân thì chỉ có giai đoạn chứ không là cứu cánh được. Cho nên chủ nghĩa cộng sản tất phải chết. Sinh và tử của nó đều có nguyên nhân cả. Và khi cận kề với cái chết thì phải mưu cầu “Hòa Hợp Hòa Giải” để sống được ngày nào hay ngày đó. Không phải Mỹ đã “Hòa Hợp Hòa Giải” với Trung Cộng từ năm 1972 khi Đặng Tiểu Bình qua hội kiến Tổng Thống Mỹ Jimmy Carter sao? Vậy hơn 40 năm qua đã “Hòa Hợp Hòa Giải” được cái gì? Nếu đã “Hòa Hợp Hòa Giải” với Trung Cộng thì Mỹ có cần phải bóp Trung Cộng nghẹt thở như hiện tại không? Cho nên phải biết rằng khi cộng sản chủ trương “Hòa Hợp Hòa Giải” vì đó là phương tiện sống còn chứ cộng sản đời nào có thực tâm “Hòa Hợp Hòa Giải” với ai. Nếu thực tâm, thì các chế độ cộng sản nên “Hòa Hợp Hòa Giải” với chính nhân dân của họ. Trung Cộng làm được không? Việt Cộng làm được không? Bắc Triều Tiên làm được không? Cuba làm được không? Và sau cùng là Lào Cộng làm được không? Nếu không thực tâm “Hòa Hợp Hòa Giải” với đồng bào mình thì lấy tư cách gì “Hòa Hợp Hòa Giải” với ai? Lấy tư cách gì để hội nhập quốc tế, hòa nhịp vào cộng đồng nhân loại? Cho nên ngày nào Việt Cộng chưa thực tâm “Hòa Hợp Hòa Giải” với đồng bào trong nước thì đừng mơ tưởng “Hòa Hợp Hòa Giải” với Cộng Đồng Người Việt Hải Ngoại. Vì đó là ảo tưởng, mơ mộng hảo huyền. Cu-li tôi tạm kết thúc đề tài “Hòa Hợp Hòa Giải Dân Tộc” ở đây để tiếu đàm thời sự quốc tế nóng bỏng hiện tại để coi cộng sản chết như thế nào. Khi nào Đảng Cộng Sản VN có thự tâm thì hãy móc trái tim mình ra “Hòa Hợp Hòa Giải” với 94 triệu dân trong nước trước đi rồi chúng tôi, Cộng Đồng Người Việt Hải Ngoại, sẽ xem xét. Chưa làm được điều đó thì tất cả miễn bàn. Còn nếu có thành viên nào của Cộng Đồng Người Việt Hải Ngoại có nhu cầu hoặc muốn “Hòa Hợp Hòa Giải” với Đảng Cộng Sản VN thì cứ yêu cầu Đảng Cộng Sản VN mời về hoặc tự dẫn vợ con, dòng họ về VN mà “Hòa Hợp Hòa Giải.” Riêng Cộng Đồng Người Việt Hải Ngoại không có nhu cầu đó.
Sau khi khối cộng sản liên bang Xô-Viết và Liên Âu xụp đổ thì nhóm cộng sản quốc tế còn lại do Trung Cộng dẫn đầu. Nói quốc tế cho thơm chứ vỏn vẹn còn lại 5 quốc gia mà trong đó 4 quốc gia đã và đang tiếp diễn sự nghèo nàn lạc hậu. Ngoài Trung Cộng thì người dân Bắc Triều Tiên, Việt Nam, Cuba và Lào thì đời sống như thế nào quốc tế đều rõ. Nếu năm 1972 Đặng Tiểu Bình không qua Mỹ hội kiến với Tổng Thống Jimmy Carter thì người dân Trung Quốc hơn 40 năm qua cũng không khá hơn tình trạng 4 nước đàn em là bao nhiêu. Nếu là người dân Trung Quốc khi phải kinh qua 2 giai đoạn Cách Mạng Văn Hóa và Đại Nhảy Vọt dưới triều đại của Mao Trạch Đông thì khốn khổ, cùng cực tới mức độ nào. Ngay cả Đặng Tiểu Bình và thân phụ Tập Cận Bình cũng từng nếm qua mà. Sống trong cảnh vừa bị bóp nghẹt tinh thần, vừa bị bóp đói bao tử thì thảm cảnh ra sao? Cho nên khi Đặng Tiểu Bình qua Mỹ gặp Tổng Thống Jimmy Carter để gở trói kinh tế thì người dân Trung Quốc coi Đặng như là cứu tinh, là thần linh. Không phải người dân VN cũng từng ca tụng Nguyễn Văn Linh đó sao? Dân trí thì quá thấp kém sau bao nhiêu năm bị cộng sản ngu dân hóa nên khi có hamburger, hot dogs, thịt bò, thịt heo trong thực đơn hằng ngày thì không coi Đặng Tiểu Bình, Nguyễn Văn Linh là thần linh mới là chuyện lạ. Nhưng khi Đặng Tiểu Bình ra lệnh thảm sát Thiên An Môn cũng như Nguyễn Văn Linh, Phạm Văn Đồng, Đỗ Muời qua hội kiến Thành Đô thì người dân mới thấy rõ là tất cả chỉ vì cứu nguy chế độ cộng sản toàn trị để cộng sản tiếp tục toàn trị chứ chẳng có gì gọi là đổi mới cả. Đàn áp vẫn đàn áp, bóp nghẹt tư tưởng vẫn bóp nghẹt tư tưởng, cướp của vẫn cướp của và giết người vẫn giết ngưới chứ không gì thay đổi. Chế độ như vậy, chính phủ như vậy thì cu-li tôi không hiểu cách mạng được cái gì? Cái gì cũng nhân danh nhân dân, tầng lớp lao động để cách mạng xã hội phong kiến, đấu tranh với chế độ thực dân, công bằng với tư bản và độc lập quốc gia. Nhưng sau bao nhiêu năm tất cả những đều người dân nhìn thấy hoàn toàn ngược lại. Cộng sản càng ngày càng phong kiến và thực dân hơn. Cộng sản đòi công công bằng với tư bản nhưng xã hội tư bản càng ngày càng công công bằng còn xã hội cộng sản thì càng ngày càng bóc lột. Đòi độc lập quốc gia nhưng càng ngày cộng sản lại càng lệ thuộc vào cộng sản đàn anh. Điều đáng ngạc nhiên là không có quốc gia cộng sản nào lệ thuộc ngoại bang tư bản cả nhưng chỉ bị lệ thuộc, kìm hãm bởi những quốc gia cộng sản anh em.

Cho nên tất cả những gì cộng sản tuyên truyền chỉ là mị dân để nuôi dưỡng chế độ cai trị chứ chưa bao giờ cộng sản thực tâm nghĩ đến nhân dân và dân tộc cả. Cộng sản là vô thần phi nhân bản thì làm gì có chuyện đoái hoài tới nhân dân, tổ tiên, dân tộc. Tất cả chỉ là cho cộng sản, vì cộng sản và tương lai của cộng sản. Nhân dân và dân tộc không có chỗ đứng trong xã hội cộng sản. Điều làm cu-li tôi ngạc nhiên là lúc sống thì vô thần nên lý lịch đảng viên cộng sản không ai có tôn giáo cả. Nhưng khi chết lại muốn được thần thánh hóa. Cao tăng, linh mục cả nước được mời về tụng, đọc kinh cầu siêu, cầu nguyện. Sau khi chết rồi lại muốn thiên hạ thần thánh hóa mình bằng cách đúc tượng tôn thờ. Xuyên biên giới luôn mới kinh chứ! Cu-li tôi không biết là Marx, Lenin, Fidel Castro có liên quan gì đến tổ tiên dân tộc Việt mà chúng phải bắt toàn dân cả nước phải ngưỡng đến. Cho nên khi cu-li tôi nói cộng sản hoàn toàn chỉ là cộng sản. Chúng chỉ nghĩ đến cộng sản chứ chưa từng bao giờ trong thâm tâm của chúng nghĩ tới nhân dân, dân tộc vì trong tâm thể của chúng hoàn toàn không có. Cho nên nếu có hỏi bất cứ đảng viên nào của Đảng Cộng Sản VN từ trung ương đến cấp sở và địa phương mà biết cái gì là bản thể dân tộc cu-li tôi chết liền. Hỏi thẳng lão già Trọng, ông Phúc hay bà Ngân biết được cu-li tôi chết liền. Đã tự chấp nhận vong bản, rước tư tưởng ngoại lai về đàn áp dân tộc đã chứng minh rằng mình không hiểu gì về bản thể dân tộc mình. Nếu đã không am tường bản thể dân tộc thì làm gì có dân tộc tính và đã không có dân tộc tính thì là vô thần phi nhân bản chứ còn gì nữa. Thử hỏi Mao làm gì trong giai đoạn gọi là cách mạng văn hóa? Hoàn toàn là tẩy não người dân Trung Quốc ra khỏi bản thể Trung Quốc. Đến nay Tập lại muốn tẩy não người dân Trung Quốc khỏi hình ảnh của Mao, chủng tử của Đặng mà chỉ biết lưu dưỡng tư tưởng của hạt nhân lãnh đạo là Tập thôi. Như vậy thử hỏi khi đã nhẫn tâm tiêu diệt tư tưởng, văn hóa tổ tiên thì người đó có còn bản thể dân tộc không? Cho nên khi Tập kêu gọi “Giấc Mơ Trung Hoa” cu-li tôi không biết giấc mơ Trung Hoa nào. Hay chỉ là giấc mơ của riêng Tập khi “Giấc Mơ Trung Hoa” đã bị chính Mao, Đặng, Tập và Đảng Cộng Sản Trung Cộng tiêu diệt rồi.
Điều cu-li tôi muốn nói là cộng sản hoàn toàn không có bản thể dân tộc mà chỉ nhân danh dân tộc, mượn danh nghĩa dân tộc để thăng tiến và thỏa mãn chủ nghĩa cá nhân mà thôi. Cộng sản từ trong bản chất còn phong kiến, thực dân và phi nhân bản hơn tất cả những gì nhân loại từng chứng kiến. Cộng sản đã và đang từng nhân danh cộng sản để cướp quyền cai trị, cướp tài sản, cướp nhân cách và cướp cả tính mạng con người thì cộng sản không phải ác thú trong cộng đồng nhân loại thì là loại gì?

Cu-li tôi khó hiểu khi Tập nói “Giấc Mơ Trung Hoa” là giấc mơ gì? Nhà Tần, Nhà Đường, Nhà Tống, Mông Cổ, Nhà Minh hay Mãn Thanh? Chiều dài lịch sử của Trung Quốc là chiến tranh không ngừng giữa những sắc tộc, kẻ mạnh người thua. Vậy “Giấc Mơ Trung Hoa” hay “Đại Hán” ở chỗ nào? Không phải trong 1,000 năm đô hộ Âu Lạc cũng đã nếm mùi thất bại, thương vong hay sao? Nếu “Giấc Mộng Trung Hoa”của Tập là an cư lạc nghiệp, nhân loại chung sống hòa bình thì đã không xảy ra thực trạng đối đầu Mỹ-Trung một mất một còn như ngày hôm nay. Nói một mất một còn là vì không còn có đường để tháo lui. Bất kể là Đảng Cộng Hòa hay Dân Chủ, tâm thể không những người Mỹ mà cả quốc tế cũng sẽ bóp nghẹt thở Trung Cộng. Từ tài chánh, kinh tế, chính trị, quân sự Tập sẽ bị thập diện mai phục. Tập tự diệt chưa chắc đã xong chuyện nhưng muốn cứu Trung Hoa thì Trung Cộng phải chết. Cũng như muốn cứu Việt Nam thì Việt Cộng phải chết. Không có đường tháo lui cũng đồng nghĩa là sẽ không có sự thương lượng “Hòa Hợp Hòa Giải.” Giai đoạn đó đã qua không còn níu kéo lại được. Vậy để coi thời gian tới như thế nào? Cu-li tôi nghĩ sẽ thật rất ngắn! Không phải vô cớ mà Tổng Thống Trump kêu gọi quốc tế chung tay kết thúc chủ nghĩa cộng sản trong bài phát biểu tại phiên họp khoáng đại Liên Hiệp Quốc vừa qua. 5, 6 năm trước cu-li tôi từng nói là thế giới đang chờ Trung Cộng nổ tiếng sung đầu tiên. Nhưng tại thời điểm hiện tại thì khác. Mỹ và quốc tế đang và sẽ ép Trung Cộng nổ súng. Tập có nổ hay không nổ cũng sẽ là tự sát.

Cu-li Trần Tình - Trần Tấn Danh

No comments: