Saturday, February 26, 2022

Truyện ngắn ĐỂ NHỚ MỘT THỜI…Nguyễn Ngọc Anh

Một bất ngờ lớn đến với Hắn khi nhận được mail của cô người yêu bé nhỏ năm xưa. 46 năm rồi xa cách, biệt vô âm tín nay liên lạc được với cố nhân, Hắn vui mừng quá đỗi, trái tim đập loạn xạ như muốn làm vỡ tung lòng ngực. Hắn không nghĩ điều này sẽ đến cho dù trước đó một người bạn đồng khóa Đà Lạt có nhắn tin xin địa chỉ mail của hắn vì có một em gái hậu phương cần liên lạc với Hắn. Bán tín bán nghi vì thời gian đã xóa nhòa ký ức, Hắn không nhớ về một ai mà Hắn đã quen; dù vậy, Hắn vẫn cho địa chỉ và kết nối đươc với T.- mối tình đầu đầy thơ mộng mà Hắn ấp ủ trong tim đến suốt đời. Hình ảnh kỷ niệm xưa ùa về như những cơn sóng dâng trào…
Hắn nhớ như in ngày đầu gặp gỡ cô bé: đó là thời gian Trường Võ Bị Quốc Gia về Sài Gòn tham gia duyệt binh nhân ngày Quân Lực. Xong lễ, Trường cho các Sinh Viên Sĩ Quan xả trại 1 ngày. Hắn là dân miền núi, ở thủ đô không có người quen nên hắn thường đi chơi chung với thằng bạn cùng khóa trong trường và có gia đình ở Sai Gòn.
Thằng bạn chở Hắn trên chiếc honda 67 hướng về phía ngoại ô,- nơi có trường của cô bé học. Cũng may ngôi trường nằm dọc theo quốc lộ nên thằng bạn ghé vào trường và nhờ bác cai gọi cô bé ra gặp mặc dù lớp đang có tiết học.
Tiếng guốc lốc cốc của cô bé từ tầng trên theo tam cấp xuống dưới nghe nhanh hơn bước đi từ tốn bình thường làm hắn nghĩ chắc cô bé nôn nao gặp người quen. Cô nở nụ cười khi thấy thằng bạn, ngạc nhiên khi thấy hắn nhưng không quên cúi chào hắn lễ phép như một cô học trò ngoan. Hắn rung động vì cô học trò này nhỏ nhắn và có nụ cười hồn nhiên quá. Tuy nhiên vì là người quen của bạn nên Hắn tản ra, ngó trời, ngó đất để cho hai người tâm sự. Bỗng từ trên lan can của lớp học ở tầng trên có một đám học trò cùng lớp với cô bé thấy hai ông Võ bị trong quân phục kaki vàng, đội mũ beret và đeo an pha đỏ trên cầu vai; đứng xầm xì ,chỉ trỏ và nói vọng xuống:
--Hai ông lính nào mà lạ quá ta!
-- À, Hai ông Võ bị Đà lạt.
-- Ui, đeo “ lon “ an pha đỏ oai ghê!
-- T. ơi giới thiệu một ông cho tao đi…
Cô bé mắc cở, thăm hỏi thêm dăm ba câu rồi chào hai người, trở về lớp…
***
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc khóa của Hắn ra trường. Thằng bạn thì đi bộ binh, Hắn chọn đời lính biển. Hắn về Sài Gòn chờ đáo nhậm trên một chiến hạm nào đó, thằng bạn chờ ra đơn vị đang ở miền trung.
Trong khi chờ đợi công tác, hắn tìm đến nhà cô nhỏ theo địa chỉ của thằng bạn đã cho ( Hắn yên tâm tới nhà em vì thằng bạn nói rằng giữa nó và cô nhỏ chỉ là mối quan hệ thân quen chứ chưa là gì của nhau).
Hắn ngạc nhiên vì địa chỉ nhà của T. là doanh trại của một đơn vị Nữ Quân Nhân, gần bến Bạch Đằng. Thì ra má của em cũng là người lính.
Lần đầu tiên đến nhà, Hắn được má và em chào đón bằng bữa mời cơm trưa giản dị. Hắn được ưu tiên được hai má con nhường cho tô canh bầu nấu tôm thật ngon và bắt ăn hết với cơm. Hắn nghĩ người Miền Nam chân tình, thật lòng cho nên Hắn cũng không khách sáo, ăn không giữ kẻ, còn được má con em khen vì tính tự nhiên coi như nguòi nhà. Kỷ niệm này, hắn mỗi khi nhớ lại , cảm thấy vui và không bao giờ quên ( và em cũng vậy, em đã kể lại chuyện này trong mail kết nối liên lạc )
Tuổi 16, 17, em rất là vô tư, hồn nhiên nhưng biết chớm yêu và má em ngăn cản chuyện này và muốn em chuyên tâm học hành nên bắt em gọi hắn bằng “ chú “. Hơi hụt hẫng nhưng vẫn thích chơi với em vì tính trẻ con của cô bé. Chẳng hạn, có lần khi ngồi gần nhau, cô nàng để ý chiếc nhẫn Võ Bị kỷ niệm khóa và đòi xem. Hắn lúc đó lên ký nên nhẫn chật, tháo không ra. Cô bé liền mạnh dạn nắm tay hắn lên săm soi, lúc đó hắn thấy xao xuyến làm sao, muốn nắm thật chặc tay cô bé nhưng không dám. (Cô bé sau này nói cũng rất hồi hộp khi nắm tay ông “ chú “ và trách sao không chịu nắm chặc và giữ tay em lâu lâu ! )
Tình yêu của hai “ chú cháu “ lớn dần theo thời gian, mỗi lần gặp gỡ cô bé nấn ná bên hắn lâu hơn, đến nỗi má phải nhắc đi học bài và cô bé mặt phụng phịu miễn cưỡng đứng dậy. Hình ảnh cái miệng chu, mặt nghếch lên sau mái tóc thề, hắn thấy sao mà dễ thương thế.
Có lần tàu cập bến, hắn vội vã đến nhà cô bé. Bắt gặp cô bé đứng buồn thiu trước cổng doanh trại. Thấy vậy, muốn làm cho cô cháu vui, Hắn rủ đi xuống tàu của hắn chơi. Thoạt đầu, cô nhỏ vui, mắt sáng lên nhưng sau đó lắc đầu, giọng ỉu xìu:
--Không được đâu chú. Cháu muốn đi nhưng áo cháu bị rách, nếu cháu đi, thiên hạ dòm kỳ lắm. Chú cũng biết cháu là phụ nữ mà…
-- Đâu để chú coi. Hắn nói.
T. xoay lưng, áo em bị rách một vết bằng gang tay. Hắn hỏi:
--Sao vậy ?
-- Cháu trèo hái bông giấy thì bị gai móc !!
-- Chời quơi, hoang quá đi mà
Nói vậy,chứ Hắn vẫn lấy tay níu chỗ rách lại. Vô tình tay Hắn chạm vào chỗ da trên lưng, tay hắn run và bờ vai cô bé cũng run lên. Hắn nghe cô bé mấp máy, thì thầm như muốn gọi tiếng “ anh “ Đó là giây phút xao động đẹp nhất của hai người.
Tháng ngày lênh đênh trên biển, hết tuần dương dọc theo lãnh hải, lại ra đến Trường Sa; nhìn biển cả mênh mông, thêm những ngày giông bão bọt sóng tung trắng xóa, hắn mường tượng dáng cô học trò với tà áo trắng trong đó nên Hắn quyết định viết thư tỏ tình cho em, chờ ngày tàu cập bến sẽ gởi qua KBC của má em. Chờ hoài mà không thấy hồi âm, sau này em kể, má muốn cho em tập trung học hành nên không muốn em vướng vào chuyện yêu đương sớm quá ! (Còn cảnh cáo 2 roi với em ).
Thất vọng nên những lần tàu cập bến sau , Hắn ít tới nhà em mà lang thang uống cà phê hay vào rạp ci nê…
Chính vì vậy , những lần gặp em sau cùng trước 75, Hắn thấy mặt cô bé sưng lên, không thèm trò chuyện, em chăm chú lau chùi chiếc xe đạp mi ni mới mua sáng bóng và hắn đành tần ngần ra về…
***
Lá thư T. gửi mới đây đã giải tỏa những uẩn khúc của một chuyện tình 46 năm qua:
“ … Chú ơi, từ khi gặp chú, cuộc sống bình lặng của cháu đã thay đổi. Cháu đã biết yêu và biết nhớ. Nhớ một chàng trai Võ Bị trong quân phục oai phong và có đôi mắt thật hiền, nhớ một anh lính biển với dáng vẻ phong trần.
Chính vì nhớ chú nên cháu thường đạp xe ra bến Bạch Đằng nhìn những con tàu xem trong đó có tàu của chú không ?
Một lần thấy con tàu mang số hiệu mà chú đi. Sau mấy phút đắn đo cháu mới quyết định lại gần tàu và hỏi thăm chú. Trời ơi, mấy ông gác hạm kiều* thấy cháu còn ngây thơ, nhỏ bé nên nói:
-- Cô đưa giấy tờ tùy thân cho tụi tôi coi, dạo này VC hay đột nhập dữ lắm nên phải kiểm tra kỉ
Cháu đưa thẻ học sinh, mấy ổng chuyền tới , chuyền lui hỏi cháu cả trăm lần. Cháu tức thiệt nhưng không tức bằng việc mấy ổng nói chú có vợ và dẫn đi chơi rồi. Cháu tức quá muốn “ muốn đá” cho cái ông nói mấy cái…
(Đến đây Hắn ngưng đọc , phì cười vì bản tính ngang tàng mang tính cách con nhà quan của gia đình em )
Chú ơi, thế là buổi chiều hôm ấy, cháu cúp cua, đạp xe đi lang thang, tới Vương Cung Thánh Đường, tìm chỗ ngồi lặng lẽ mà nước mắt tuôn dài…
Chính vì vậy sau những lần cuối gặp chú, mặt cháu sưng sỉa và không thèm nói chuyện với chú mà ông chú cũng khờ khạo quá, không khơi chuyện, không biết tìm hiểu nguyên nhân tại sao cháu hờn…”
Bây giờ mái tóc đã điểm bạc , hắn nhớ lại “ chuyện của hắn”* ngày xưa với nhiều nuối tiếc.

Nguyen Ngoc Anh ( 26/2/2022 )

* Hạm kiều: cầu thang bắt từ tàu xuống bến
*Tiêu đề trong chuyện của nhà thơ K26 Ngoc Nguyên.

MH chuyen

No comments:

LỜI NÓI THẬT CỦA BÁC SĨ -Tác giả: Dr Hồ Hải /Dr Trinh Kim

Khi vào nghề Y đến nay đã hơn 30 năm, hễ cứ đến ngày này là nhận nhau những lời chúc tụng. Tôi không biết là mình có nên chúc tụng đồng nghi...