" Hà nội ơi ! Xa cách muôn trùng dương , những lúc sương chiều xuống , tìm đâu bóng Hồ Gươm ,lòng bao mến thương " .... .. .Tôi vừa đọc xong bài " Tôi sợ Hà Nội " của tác giả Tuệ Phong mà không khỏi xót xa tiếc nuối cho Hà Nội Ngày Tháng Cũ xa xưa của tôi . Sau thời gian loạn lạc , lúc đó tôi còn nhỏ lắm , chỉ mới 10 tuổi ,vì một sự cố bất đắc dĩ mà bố tôi phải rời bỏ hàng ngũ kháng chiến để từThái Nguyên trở về Hà nội . Khi đó bài hát Hướng về Hà Nội của tać giả Hoàng Dương rất nổi tiếng . Đang từ chốn khổ sở tối ngày dưới tăng xê < hầm tŕu ẩn > tránh bom đạn , tối mới được về nhà ngủ . Đến khi về được Hà Nội , như được thoát cũi xổ lồng . Chúng tôi được hít thở không khí tự do của Hà Thành thanh lịch . Thật là vui sướng . Chúng tôi được vào học của trường Tiểu Học nữ sinh Lê Ngọc Hân , hàng ngày chị hai chị em chúng tôi Thanh Hà và Thu Giang phải đi ven theo một phần Hồ Hoàn Kiếm tức Hồ Gươm qua đường Chợ Hôm để đến trường . Trên đường đi vòng Hồ Hoàn Kiếm lại có xe điện cḥay leng keng chở hành khách từ ngoại ô ra vào thành phố thật nhộn nhịp . Ngày đó tuổi ô mai của chị em chúng tôi thật vui . Bố tôi mở phòng macḥ trên đường Hàng Bè , gọi tên là Hàng Bè , nhưng lại chỉ là một con đường buôn bán đủ thứ . Nhà chúng tôi rất gần tiệm phở Cầu Gỗ ,tiệm phở này nổi tiếng ngon, gần bên Hồ Hoàn Kiếm , nơi tụ tập của các văn nhân nghệ sĩ. Hầu như ai đến Hà Nội cũng phải đến ăn . Có lần đến đây tôi đã được gặp Ban Hợp Ca Thăng Long với các cô ca sĩ Khánh Ngọc , Thái Thanh , Thái Hằng và các Nam Ca Sĩ như Hoài Trung , Hoài Bắc ... Nhà tôi lại gần cả Phố Hàng Bạc , nơi đóng đô của Đoàn Ca Kịch Kim Chung , Tiếng Chuông Vàng Thủ Đô , nên chúng tôi thỉnh thoảng Bố mẹ lại cho đi coi hát . Tôi thích nhất là được xem cô Ánh Tuyết < Thân mẫu của nghệ sĩ Nguyễn Hưng > nhảy múa , cô Ánh Tuyết ngày đó thật xinh đẹp , múa lại rất giỏi . Hèn gì mà anh Nguyễn Hưng không những nhảy giỏi , mà còn hát hay nữa . Đúng là anh Nguyễn Hưng đã thừa hưởng được gia sản nghệ thuật của mẹ truyền lại cho . Thật qúi . Đời sống ở Hà Nội của chúng tôi đang đẹp như mơ . Chúng tôi cũng đang dự định học xong bậc tiểu học , chúng tôi sẽ thi vào tường Trưng Vương . Không ngờ một hôm bố tôi đi làm về , nhỏ to gì với mẹ , và chỉ vài ngày sau . gia đình chúng tôi khăn gói xuống Hải Phòng . Bỏ lại tất cả những gì đã gây dựng được để ra đi . Thương nhất là phải xa Bà Ngọai tôi , người suốt đời sống với Bố Mẹ tôi , kể cả khi Bố Mẹ tôi cùng Dì Hồi , Cậu Tam Lang và Chú Phương em Bố tôi theo kháng chiến .
Từ Hải Phòng Bố tôi lúc ấy đang là Đại Uý Bác Sĩ , nên được cử cùng Cha Lê Hữu Từ trông nom đồng bào di cư vào Nam trên một con tầu của Thụy Điển . Bố tôi là Bác Sĩ Quân Y , lại đã từng cứu chữa cho thương binh từ trận Điện Biên Phủ , nên mới được đề cử như vậy. Trên tầu từ Bắc vào Nam , gia đình tôi được ở một carbin 8 giường ngủ , chúng tôi có 8 người gồm có Bố Mẹ tôi , 5 chị em chúng tôi , và u già gíup việc . Trong carbin có 2 cái sink nhìn ra biển qua 2 cửa sổ. Đến bữa ăn có ông bồi tây già mang cho đủ thức ăn như , có cả nho táo , nhưng chúng tôi say sóng , nên ói mửa qúa chừng , chẳng ăn uống được gì cả . Dưới boong tầu , hơn 5 ngàn người cũng bị say sóng . ói mửa như chúng tôi , nên Bố tôi và Cha Từ cùng mấy người y tá lo cứu chữa .
Rồi mọi chuyện cũng qua . Tầu chúng tôi đã đến Bến Cảng Sài Gòn , được mệnh danh là Hòn Ngọc của Viễn Đông . Chúng tôi như được đến một thế giới mới lạ với ánh đèn muôn mầu , người đi nhộn nhịp tiếng còi xe ồn ào. Chúng tôi quên cả mệt nhọc , để hoà nhập vào thế giới mới . Vui qúa , quên cả mệt .
Sống ở Sàigòn chừng ba tháng thì Bố tôi được bổ nhiệm đi làm Y Sĩ Trưởng Quân Y Viện Phan Rang . Ở đây chưa đến 3 năm thì Bố tôi lại đắc cử Dân Biểu Quốc Hội tỉnh Tuy Hoà Phú Yên . Thế là cả nhà lại dọn vào Sài Gòn . Chị em tôi vào học Trường Nữ Trung Học Trưng Vương , ngôi trường mà chị em chúng tôi thường mơ ước . Rồi cuộc đời cứ thế mà trôi theo giòng thời gian .
Giờ này không ngủ được , gõ máy đánh những hàng chữ này gửi các bạn , như một lời tâm sự .Bây giờ thì cô nữ của Hà Nội Thơ Mông ngaỳ xưa đã trở thàng Cụ Già 80 cái Xuân qua rồi . Mở Email .thấy bài của ông Tuệ Phong nói về Hà Nội Yêu Qúi của tôi ngày xa xưa mà thấy xót sa , khi thấy ông nói " Tôi Sợ Hà Nội ".
Thương Qúa Hà nội ơi !!!
Thanh Hà
kd chuyen
No comments:
Post a Comment