Friday, July 21, 2023

Định Mệnh

Cô bé y tá tóc vàng mắt xanh tên Định Mệnh cạo lông háng ông lão phi công,sau đó choàng túi đi tiểu và gắn băng keo quanh hạ bộ để khỏi bị rò. Cô ta ráp cái vòi ny lông trong suốt từ cuối cái túi lên một bình plastic treo trên tường. Cô ta bật máy lên, một luồng nước vàng tuôn theo cái vòi và nhỏ vào cái bình.
- Đây có phải là máy đi tiểu loại mới?
- Phải, loại cũ dễ nhiễm trùng.
- Cô trông giống như một cô bé học sinh trung học.
- Không đâu bác, cháu đang học năm thứ ba Đại Học.
- Chúc mừng cô. Cô học môn gì?
- Cháu học về Ultra Sound Technology.
- Cháu có thích nghề này không?
Định Mệnh lưỡng lự:
- Cũng OK vào thời điểm này.
- Có khi nào cháu săn sóc bố mẹ được như săn sóc bệnh nhân không?
- Dạ, chưa tới lúc. Bố mẹ cháu còn trẻ.

Đúng lúc đó một tiếng tủm vang lên. Định Mệnh giật bắn người. Một mùi khắm khẳn xông lên nồng nặc. Lão phi công lại vãi ra giường. Báu vật vàng khè nhão nhoét có mùi dính bê bết trên tấm tã trắng tinh.

Mới dọn giường xong vì bãi nước đái, Định Mệnh lại hì hục nhờ tôi lật nghiêng người lão phi công để lồng tã và drap trải giường mới dưới người ông lão phi công,sau khi cô ta dùng thuốc sát trùng tẩy kỹ tấm đệm.

Cô ta thở hào hển:
- Cảm ơn bác đã giúp cháu tận tình.
- Ồ , bác cũng thích giúp người khác. Bác cảm ơn cháu mới phải.

Định mệnh đã khiến chúng tôi gặp nhau trong miền đất xa xôi cách quê hương cả một Thái Bình Dương bao la. Một cô bé không biết gì nhiều về chiến tranh Việt Nam, dù khác chủng tộc, văn hóa đã quên mình săn sóc một lão phi công đã từng xông pha lửa đạn,vào sinh ra tử.

Là một trong những cựu chiến binh Việt, tôi viết lên những lời này để cảm ơn các bác sĩ và y tá trong các bệnh viện Mỹ đã chăm sóc những người lính già gốc Việt trong lúc bệnh tật hiểm nghèo. Xin ơn trên phù họ cho quý vị.

Photo from Google images.

Destiny

The young blonde-haired, blue-eyed nurse named Destiny shaved the old pilot's pubic hair and then placed a catheter bag for him to urinate, securing it with tape to avoid leakage. She threaded the transparent catheter tube from the bottom of the bag to a plastic container hanging on the wall. Turning on the machine, a stream of yellow fluid flowed through the tube and into the container.

- "Is this the new type of urinary machine?"
- "Yes, the old type was prone to infections."
- "You look like a high school student."
- "Oh, no sir. I am a third-year university student."
- "Congratulations. What are you studying?"
- "I am studying Ultra Sound Technology."
- "Do you enjoy this profession?"
Destiny hesitated:
- "It's alright for now."
- "Will you take care of your parents like you do with patients?"
- "Not yet. My parents are still young."

At that moment, a loud sound erupted. Destiny jerked in surprise. A strong smell filled the air. The pilot rolled over on the bed. A yellowish mess with a foul odor stuck to the clean white sheet.

After cleaning up the bed due to the urinary accident, Destiny urgently asked me to help tilt the pilot's body so she could place a new diaper and spread fresh sheets under him after disinfecting the mattress thoroughly.

She sighed with relief:
- "Thank you for your kind assistance."
- "Oh, you also enjoy helping others. I should be the one thanking you."

Destiny brought us together in a remote land, far from our homeland across the vast Pacific. A young girl who knew little about the Vietnam War, despite different races and cultures, she selflessly cared for an old pilot who had once faced the perils of war, from birth to death.

As one of the Vietnamese veterans, I write these words to express gratitude to the doctors and nurses in American hospitals who have taken care of elderly Vietnamese soldiers in times of illness and poverty. May blessings be bestowed upon you.

Photo from Google images.

No comments: