Wednesday, July 2, 2025

Đừng Đụng Vào Nỗi Đau Người Lưu Vong

Từ sau biến cố 30 tháng 4 năm 1975, hàng triệu người Việt Nam đã phải rời bỏ quê hương để tránh sự đàn áp của chế độ cộng sản. Họ ra đi bằng thuyền nan, bằng máy bay, qua trại tị nạn, sống những năm tháng dài đằng đẵng nơi xứ lạ, mang theo một vết thương không bao giờ lành: vết thương của người bị cưỡng bức rời khỏi Tổ quốc mình.
Đã gần nửa thế kỷ trôi qua, nhiều người trong số họ – những cựu quân nhân, công chức, trí thức miền Nam – vẫn bị chính quyền cộng sản kết án là phản động, là “ngụy”, là phần tử chống đối. Họ không có quyền về nước. Họ không có giấy thông hành Việt Nam. Họ không thể đặt chân trở lại quê hương dù cha mẹ mất, mộ phần hoang lạnh, hay ký ức tuổi thơ vẫn còn in trên từng con đường.

Trong khi đó, cũng có những người khác – vẫn là người Việt hải ngoại – có điều kiện, có giấy tờ, có thể trở về thăm quê. Đó là quyền cá nhân, không ai tranh cãi. Nhưng điều đáng nói là, mỗi lần có ai hân hoan khoe khoang "Tôi sắp về Việt Nam", hoặc vô tình hỏi bạn bè: "Ông bà về chưa?", lại như giẫm lên vết thương chưa lành của bao người vẫn bị lưu đày trong ý nghĩa đầy đủ nhất của từ đó.

Cái đau của người tị nạn không nằm ở việc không thể bay về Sài Gòn – mà nằm ở sự mất gốc, sự tước đoạt danh phận, và cả nỗi nhục bị xem là “không còn tổ quốc”. Cái đau ấy không thể đo đếm bằng giá vé máy bay hay số ngày nghỉ phép – mà bằng những mùa Tết xa quê, những đám giỗ cha mẹ chỉ có thể thắp nhang qua màn hình điện thoại.

Vì vậy, những ai sắp về Việt Nam – hãy cứ lặng lẽ mà đi. Đừng biến chuyến đi ấy thành một lời nhắc nhở tàn nhẫn đối với những người không còn con đường quay lại.  Cho dù tự nguyện hay không tự nguyện.

Chúng ta không giống nhau. Chúng ta không có chung một quyền lựa chọn. Và chúng ta không sống cùng một hiện thực.
Tự do không phải lúc nào cũng được chia đều. Nhưng lòng tôn trọng thì có thể – nếu ta hiểu được nỗi đau của người khác.(TCH)

NV:Sau ngày 30/4/1975 Em đi từ Biên hoà đi Sài Gòn. Em đã thấy bức Tượng Thương Tiếc nằm lăn lóc bên vệ đường và là chỗ để phế liệu Em nghe nói chuyện là sẽ đem Bức Tượng về nhà máy VICASA này nấu chảy ra làm việc khác Em rất tiếc vô cùng thương hình ảnh đẹp dễ thương quá Của Người Lính. Mấy tuần sau em đi thì kg còn nơi đó là Quận Dĩ An Em nghe là do Kiến trúc Sư Thụ làm một người giỏi nhất Nước Việt Nam

1 comment:

hoangsaparacels.blogspot.com said...

NV:Sau ngày 30/4/1975 Em đi từ Biên hoà đi Sài Gòn. Em đã thấy bức Tượng Thương Tiếc nằm lăn lóc bên vệ đường và là chỗ để phế liệu Em nghe nói chuyện là sẽ đem Bức Tượng về nhà máy VICASA này nấu chảy ra làm việc khác Em rất tiếc vô cùng thương hình ảnh đẹp dễ thương quá Của Người Lính. Mấy tuần sau em đi thì kg còn nơi đó là Quận Dĩ An Em nghe là do Kiến trúc Sư Thụ làm một người giỏi nhất Nước Việt Nam

Tổng thống Trump trả lời độc quyền BBC: 'Tôi hầu như không tin ai cả'

Play video, "Tổng thống Trump trả lời phỏng vấn độc quyền với BBC", Thời lượng 0,51 00:51Chụp lại video,Tổng thống Trump trả lời p...