Thursday, November 15, 2018

THANH KIẾM HẢI HỒ - Bồ Tùng Ma




 Còn nhớ vào năm 1963, cũng vào thời điểm gần Lễ Halloween như thế này, tức lúc chúng tôi sắp được lên “Alpha Chuẩn úy”, chiến hạm Jean d’Arc của Pháp ghé Nha Trang thăm Trung Tâm Huấn Luyện Hải Quân, và bán “hữu nghị” cho chúng tôi mỗi người một thanh kiếm. Hình như việc này qua trung gian của Niên Trưởng Đỗ Kiểm.



Thanh kiếm này đã làm tôi hãnh diện, đi đâu cũng mang theo, để treo trên tường chớ không phải để mang như hiệp sĩ mù nghe gió kiếm. Thanh kiếm làm tôi hãnh diện nhưng cũng làm tôi và gia đình tôi điêu đứng tất cả ba lần.
Tôi xin kể ra ba lần điêu đứng mà không cần phải thề là có thật. Người ta nói những người hay thề là những người cố thuyết phục người khác tin cái dối trá của mình. Sau đây là ba lần điêu đứng vì kiếm.
ĐIÊU ĐỨNG LẦN THỨ NHẤT: NHƯ TƯƠNG
Sau khi mãn khoá, tôi về ở nhà cô tôi như trước kia khi còn đi học. Đây là một căn nhà rộng lớn toạ lạc tại góc đường Bùi Thị Xuân - Cống Quỳnh, gần trường Nguyễn Bá Tòng. Phần nhà phía trong để ở; phần nhà phía ngoài cô tôi mở nhà hàng ăn nhậu lấy tên là Ba Ếch. Phòng tôi ở phía ngoài cùng. Lúc bấy giờ tiệm Ba Ếch đang cạnh tranh ráo riết với nhà hàng Bảy Lọ ở kế bên.
Tôi cố ý treo thanh kiếm ở một chỗ trong phòng tôi để thực khách ngồi phía ngoài nhìn vào có thể dễ dàng trông thấy.
Một hôm sau khi từ Giang Đoàn 24 Xung Phong trở về nhà tôi thấy anh Năm Bụng, người đầu bếp, nói với tôi:
- Cậu Hai này! Cô Như Tương, cháu bà chủ tiệm Bảy Lọ nói cậu có thanh kiếm đẹp và oai quá. Cô ta nghe nói cậu làm thơ cũng hay nữa. Thật là văn võ toàn tài.
Như Tương không phải là tên thật, mà là tên gọi đùa, rồi sau thành ra tên thường gọi. Cái tên nghe kỳ cục nhưng Như Tương tánh vui và ...lì lắm, nên cũng thích người ta gọi mình là Như Tương.
Nghe anh Năm Bụng nói, tôi lấy làm lạ vì chủ Bảy Lọ đang ghét chủ Ba Ếch, sao tự nhiên cô cháu lại để ý đến tôi và khen tôi, mà tôi lại là cháu của Ba Êch. Dầu sao tôi cũng rất khoái chí vì Như Tương là một cô gái rất hấp dẫn mà tôi đã cố ý cua từ lâu. Tôi cười:
- Ai muốn xem kiếm của tôi thì qua đây.
- Cô ấy muốn qua xem lắm nhưng ngại. Cô ấy muốn...
- Muốn gì!
- Muốn cậu làm tặng cho cô ta một bài thơ.
- Dễ ợt! Chờ 5 phút.
Tôi chọn một bài thơ tình ướt át nhất của Xuân Diệu, thêm bớt vài chữ, xong đưa cho Năm Bụng đem qua. Mười phút sau Năm Bụng trở về trả bài thơ lại cho tôi:
- Cô ấy nói làm sao biết được đây là thơ cậu sáng tác. Cô ta xin cậu làm tặng cô ta một bài thơ tám câu, mỗi câu có chữ cái đầu tiên ghép lại thành Như Tương.
Tôi rủa thầm:
- Đồ quỷ cái! Rắc rối!
Tuy vậy tôi cũng ráng làm bừa một bài thơ theo ý cô ta. Thơ rằng:
Nhà nàng ở cạnh nhà ta,
Hai nhà biết đến bao giờ mới thân.
Ướt mi thổn thức bao lần,
Tại sao mình lại ở gần mà xa.
Ừ thôi, hãy để mình ta
Ở trong cô quạnh biết là có nguôi.
Nàng như một cánh chim trời.
Gắng công theo kịp hụt hơi còn gì.

Thế là chúng tôi quen nhau. Như Tương thường vào phòng tôi chuyện trò thân mật. Có lần Như Tương hỏi:
-Thanh kiếm gì treo trên tường vậy anh?
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời:
-Thanh kiếm hải hồ. Ai đi biển nhiều mới có.
Như Tương đăm đăm nhìn tôi rồi chợt nói:
- Cho em… cầm nó một chút được không?
Tôi khấp khởi mừng thầm nhưng rồi nghi hoặc hỏi:
- Cầm cái gì?
- Cái đó.
Cô ta liếc tôi cười.
Tôi hỏi:
-Thiệt ha?
Cô ta lấy tay chỉ thanh kiếm.
Tôi thất vọng lấy thanh kiếm đưa cho cô ta. Như Tương lại nhìn tôi cười rồi vừa vuốt ve thanh kiếm vừa nói:
- Hình như nó hơi to so với người mình. Em thấy kiếm của Ba Người Ngự Lâm Pháo Thủ mảnh mai hơn, mà anh nào anh nấy to con.
- Người to nhưng kiếm không to; người nhỏ nhưng kiếm không nhỏ, là sự thường. Đừng tưởng nhầm… Ăn thua sức lực của mình chứ! Không thấy sao, võ sĩ đạo Nhật lùn tịt mà kiếm thì dài và to như cái đòn gánh. Loại kiếm này của anh vừa chém vừa đâm.
- Vậy mà em tưởng chỉ để đâm. Sao nó lụt quá vậy, chém được không, có chết người không?
Tôi ỡm ờ nói:
- Muốn thử không? Thử chém hay thử ...đâm?
Như Tương lấy tay đập mạnh vào vai tôi:
- Anh quỷ này!
- Anh có nói gì đâu.
Chúng tôi càng ngày càng thân nhau. Tôi hơi lấy làm lạ tại sao cô của Như Tương không hề ngăn cản việc này. Riêng cô tôi thì rất khó chịu vì sự quen biết này mặc dù Như Tương hay lấy lòng cô tôi bằng cách giúp làm món này món nọ.
Một hôm từ Bộ Tư lệnh Hải quân về tôi thấy chung quanh nhà hàng Ba Êch đầy cảnh sát. Cô tôi và tất cả người làm đang đứng trước tiệm, hình như chờ lên xe bịt bùng. Tôi theo hỏi một cảnh sát thì anh ta cho biết như sau. Học viên của một khoá cán bộ Công Dân Vụ đã tổ chức tiệc mãn khoá tại nhà hàng Ba Êch. Sau khi ăn, tất cả đều ỉa mửa.
Sau khi điều tra, cảnh sát đã bắt được thủ phạm. Đó chính là Như Tương. Cô ta khai vì cạnh tranh nghề nghiệp nên đã móc nối với đầu bếp Năm Bụng bỏ một ít thuốc chuột vừa đủ cho khách... ỉa mửa trong nồi ca- ri của Ba Ếch. Sau này cô tôi la tôi:
- Tao đã biết trước mà! Cái con đặc công, nội tuyến lẳng lơ. Nghe cái tên đã thấy không ra gì. Nát như tương.

Các tờ báo lớn nhỏ tại Sài Gòn hồi ấy đã làm rùm beng chuyện này, có báo còn thêm thắt đủ thứ chuyện. Rất may họ không biết gì về chuyện thanh kiếm và bài thơ con cóc...chểt của tôi vì Như Tương không hề hé răng về chuyện này.
ĐIÊU ĐỨNG LẦN THỨ HAI: MỐI TÌNH SHOPPING
Khi đựoc thuyên chuyển ra Vùng 1 Duyên Hải, thanh kiếm đươc treo ngay tại phòng khách của đại gia đình cha mẹ và anh em tôi ở Đà Nẵng.
Một hôm tôi vừa về nhà thì thấy có một cô gái đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với người em gái lớn của tôi.
Thấy tôi, em tôi nói ngay:
- Đây là chị hàng xóm của mình mới dọn đến. Chị ấy nghe em khoe anh có thanh kiếm nên muốn qua xem.
Tôi chưa kịp ngồi vào ghế thì cô hàng xóm đã nhanh nhẩu:
- Chắc anh đậu thủ khoa mới có thanh kiếm?
Tôi cười không trả lời, để cho cô ta hiểu sao cũng được. Cô ta lại tiếp:
- Nhìn cái tướng anh là biết thủ khoa.
- Sao biết?
- Người cao ráo, thủ khoa trường sĩ quan ai cũng cao. Trán cao: thông minh. Nếu không, sao đậu thủ khoa được. Tai to, vểnh: khôn. Khôn mới đậu thủ khoa chớ! Cuối cùng là nước da anh xanh xanh. Chắc là thức đêm, siêng học.
Tôi nói thầm: " Xin cám ơn thầy bói! Riêng tôi, trán cao là triệu chứng hói đầu, tôi đang sợ nó cao tận phía sau ót đây. Ai bảo cô tai vểnh là khôn. Nếu thế loài thỏ đâu có để cho người ta lột da nấu rượu chát. Tôi nổi tếng lười nhất trường. Chắc cô đang chửi tôi chứ gì! Tôi học hành gì mà xanh xao. Xanh là tại tôi đã quen với những người như cô. Quen cô rồi, chắc tôi còn xanh hơn nữa. Nhưng cô đẹp lắm, nói gì tôi cũng chịu."
- Chắc anh đã đi Mỹ nhiều lần.
Nghe hỏi dồn dập, tôi trả lời bừa:
- Tôi đi Mỹ rất nhiều lần.
Tôi nghĩ:" Tội gì không phịa. Nó bắt mình nói láo, chớ mình có muốn nói láo đâu! Có chết ai đâu mà sợ"
- Nghe nói đi Mỹ được lãnh tiền nhiều lắm. Lại còn buôn bán nữa.
- Đương nhiên là nhiều. Mỹ mà! Buôn bán thì lính mới cần buôn bán, sĩ quan cần gì. Nếu muốn, mua vài cái hột xoàng bỏ vào túi, đem về Việt Nam bán lời ăn cả đời không hết.
- Hột xoàng mấy ly?
Tôi định nói "76 ly 2" nhưng đã ngậm miệng kịp.
Vậy là chúng tôi yêu nhau một cách dễ dàng. Có điều tình yêu giữa tôi và cô ta có pha lẫn rất nhiều " hương vị shopping". Lần nào đi chơi với nhau cô ta cũng không quên tạt vào các tiệm áo quần, giày dép, nữ trang ..., mà lần nào cũng không chịu đi ra tay không. Không lẽ "tiền ăn cả đời không hết" mà lại đi keo kiệt với người yêu về những một món quà như vậy nên tôi đã gồng mình yêu cô ta được hai tháng. Đến tháng thứ ba, sau khi đã năn nỉ ông chủ tiệm nữ trang bán cho cô ta chiếc nhẫn khá đắt tiền và trả bằng thẻ ...căn cước quân nhân, tôi đã nuốt lệ bye bye cô ta trong một tiệm bán hột xoàng tại Sài Gòn.
Anh đường anh, em đường em.
Tình nghĩa đôi ta chỉ shopping.
Đã quyết không mong sum họp lại,
Bận lòng chi nữa, tốn tiền thêm!
ĐIÊU ĐỨNG LẦN THỨ BA: THANH GƯƠM PHỤC QUỐC
Sau khi đánh nhau một trận cuối cùng với quân "Giải phóng" tại Rach Giá, tôi bị thương lên nằm tại Tông Y Viện Cộng Hoà. Trước khi đi, tôi giao tất cả đồ đạc trong nhà cho phía bên vợ tôi tại Cần Thơ, trong đó có cả thanh kiếm. Ông già vợ tôi là một người trọng võ khinh văn. Ông rất hãnh diện có một người con trai là sĩ quan hải quân, thêm một chàng rễ già là tôi, cũng sĩ quan hải quân. Ông người cao lớn, khoẻ mạnh dù đã có tuổi. Ông rất tôn sùng các vua chúa nhà Nguyễn và các tướng tá của mọi chế độ, trừ chế độ cộng sản. Ông thuộc làu các truyện lịch sử như Tam Quốc Chí, Tây Hán Chí, Gia Long Phục Quốc ...
Trong các đồ đạc của tôi, ông quý nhất thanh kiếm. Khi Ủy Ban Quân Quản kêu gọi mọi người giao nạp vũ khí, ông đã cẩn thận gói thanh kiếm bằng một mảnh vải điều, bỏ vào trong cái thùng gỗ mà ông tự tay đóng lấy, xong đem ra ngoài ruộng dưa chôn, như mong tôi có ngày phục quốc bằng thanh kiếm này. Sau khi lấp đất xong, ông không quên vái thanh kiếm đang nằm trong lòng đất ba vái, rồi ngậm ngùi về nhà. Tưởng thế là xong, không ngờ một tuần sau ông bị công an Hậu Giang gọi lên thẩm vấn vì lý do có người tố cáo ông chôn vàng ngoài ruộng dưa. Ông nhất định không khai là đã chôn thanh kiếm, mà khai là có chôn một ít vàng nhưng không nhớ chính xác nơi chôn. Ông dắt công an ra ruộng dưa đi lòng vòng tìm "vàng" suốt cả mấy tuần. Ông cố ý tránh chỗ chôn kiếm, nhưng vì ruộng dưa bị xới nát nhiều chỗ quá, nên riết rồi thanh kiếm cũng lòi ra. Thanh kiếm được bỏ lên xe bịt bùng chở đi, có một tiểu đội công an hộ tống trước sau với còi hụ náo động cả vùng Bến Xe Mới. Ba ngày sau khi "xét xử", thanh kiếm bị tuyên bố ... tử hình, nghĩa là bị chặt ra làm nhiều mảnh bỏ vào nồi nung để lọc ra vàng. Nhưng chỉ thấy toàn là sắt và những chất liệu gì không ai biết.
Kiếm ơi! Tao đã điêu đứng vì kiếm nhiều lần, nhưng nếu bây giờ được điêu đứng vì kiếm thêm nhiều lần nữa và được trông thấy lại kiếm, được cầm kiếm trên tay, thật không có hạnh phúc nào bằng!

Bồ Tùng Ma

Theo Lướt Sóng Hải Hồ chuyển

No comments: