NHỮNG TẬP TÌNH THƠ CŨ
Người vẫn còn yêu tôi, phải không
Nhưng thôi, đừng nói, nói đau lòng
Hôm qua tôi nhận thư người gởi
Chúc tết - ồ, sao chúc giữa Đông ?
Cầm thiệp tôi như thấy khúc phim
Của ngày mộng biếc ngát đài tim
Của thời tôi đã yêu người lính
Yêu thiết tha và yêu lặng im
Tôi gọi chàng là cánh hải âu
Hồn tôi rộn rã cạnh con tàu
Nhìn tôi, chàng nói cành sen quí
Hoa với mùi hương sao nhớ sâu
Thuở ấy đời vui tựa địa đàng
Mỗi lần én mộng báo xuân sang
Yêu thơ, tôi lấy tình thơ chép
Trên giấy hồng, xanh, trắng, tím, vàng
Thơ ướp hương tình tặng hải âu
Dù thơ khờ khạo lắm, từng câu
Tập thơ nho nhỏ, mươi trang giấy
Ấp ủ đơn sơ ước mộng đầu
Giấc mộng đang xanh bỗng bất ngờ
Ai làm giông bão giết hồn thơ
Hải âu bay đến khung trời lạ
Tàu cũng ra khơi bỏ bến chờ
Từ buổi tàu đi, mộng vỡ tan
Trang thơ đẵm lệ, lệ trăm hàng
Gặp nhau đôi bận, không ai nhắc
Không hỏi vì đâu lại trái ngang
Nhưng lúc một mình, tôi hỏi tôi
Phải chăng định mệnh có trong đời
Cớ chi định mệnh gieo hờn tủi
Trên núi sông và trong lứa đôi ?
Để mối tình thơ đã lỡ làng
Lại thêm tổ quốc ngập hờn oan
Hỡi ơi ... nặng trĩu bờ vai nhỏ
Một gánh đau thương qúa phũ phàng
Mấy chục năm qua sống kiếp Hời
Ngậm hờn, nuốt tủi, ngắm đời trôi
Bỗng thư người gởi từ đâu đến
Đánh thức dư âm, giọt ngậm ngùi
Người vẫn còn yêu tôi phải không
Cũng thôi, đừng nhắc, nhắc, đau lòng
Xin cho mộng cũ, ân tình cũ
Yên ngủ trong đời hai nhánh sông
Để mãi lòng tôi, cánh hải âu
Đẹp như hình ảnh của con tàu
Đẹp như những tập tình thơ cũ
Đừng để hai lần ta mất nhau ...
Song Châu Diễm Ngọc Nhân
Người vẫn còn yêu tôi, phải không
Nhưng thôi, đừng nói, nói đau lòng
Hôm qua tôi nhận thư người gởi
Chúc tết - ồ, sao chúc giữa Đông ?
Cầm thiệp tôi như thấy khúc phim
Của ngày mộng biếc ngát đài tim
Của thời tôi đã yêu người lính
Yêu thiết tha và yêu lặng im
Tôi gọi chàng là cánh hải âu
Hồn tôi rộn rã cạnh con tàu
Nhìn tôi, chàng nói cành sen quí
Hoa với mùi hương sao nhớ sâu
Thuở ấy đời vui tựa địa đàng
Mỗi lần én mộng báo xuân sang
Yêu thơ, tôi lấy tình thơ chép
Trên giấy hồng, xanh, trắng, tím, vàng
Thơ ướp hương tình tặng hải âu
Dù thơ khờ khạo lắm, từng câu
Tập thơ nho nhỏ, mươi trang giấy
Ấp ủ đơn sơ ước mộng đầu
Giấc mộng đang xanh bỗng bất ngờ
Ai làm giông bão giết hồn thơ
Hải âu bay đến khung trời lạ
Tàu cũng ra khơi bỏ bến chờ
Từ buổi tàu đi, mộng vỡ tan
Trang thơ đẵm lệ, lệ trăm hàng
Gặp nhau đôi bận, không ai nhắc
Không hỏi vì đâu lại trái ngang
Nhưng lúc một mình, tôi hỏi tôi
Phải chăng định mệnh có trong đời
Cớ chi định mệnh gieo hờn tủi
Trên núi sông và trong lứa đôi ?
Để mối tình thơ đã lỡ làng
Lại thêm tổ quốc ngập hờn oan
Hỡi ơi ... nặng trĩu bờ vai nhỏ
Một gánh đau thương qúa phũ phàng
Mấy chục năm qua sống kiếp Hời
Ngậm hờn, nuốt tủi, ngắm đời trôi
Bỗng thư người gởi từ đâu đến
Đánh thức dư âm, giọt ngậm ngùi
Người vẫn còn yêu tôi phải không
Cũng thôi, đừng nhắc, nhắc, đau lòng
Xin cho mộng cũ, ân tình cũ
Yên ngủ trong đời hai nhánh sông
Để mãi lòng tôi, cánh hải âu
Đẹp như hình ảnh của con tàu
Đẹp như những tập tình thơ cũ
Đừng để hai lần ta mất nhau ...
Song Châu Diễm Ngọc Nhân
No comments:
Post a Comment