Võ Nguyên Giáp |
Hồi còn nhỏ, ở nhà Ngoại đi học lớp đệ lục tư thục Nam Cường ở Cần Thơ, đọc báo của Ngoại mua, tôi thấy có hình chụp Tướng Pháp De Castries bị quân Việt Minh bắt sống ở Điện Biên Phủ. Bài báo đó (dường như là tờ báo Sài Gòn Mới người khỉ Cà Mau của Bà Bút Trà ?) nói là tướng Võ Nguyên Giáp chỉ huy trận đánh trong lòng chảo Điện Biên Phủ. Thời đó là thời Quốc Trưởng Bão Đại, nghĩa là Việt Nam vẫn còn dưới sự đô hộ của nước Pháp, thế mà bài báo đó dám ca ngợi cái tài của một ông tướng Việt Minh, cái đám đối nghịch với chánh phủ Quốc Gia.
Tuy chỉ mới vừa qua bậc tiểu học, vẫn còn là tên nhóc tỳ, nhưng tôi cũng đã biết tình yêu nước như thế nào qua các bài học lịch sử, nhất là những bài học thuộc lòng “Hổ Nhớ Rừng”của Thế Lữ và bài “Anh Hùng Vô Danh”, cho nên trong lòng cũng có ý tôn kính tướng Võ nguyên Giáp, một vị tướng có công đánh đuổi thực dân Pháp, giành độc lập cho người Việt Nam.
Thế nhưng, sau hiệp định Genève 1954, đất nước bị chia đôi tại sông Bến Hải, hàng triệu người Việt Nam ở miền Bắc di cư vào miền Nam, không muốn sống dưới chế độ cộng sản. Tôi sống ở Miền Nam, cũng được biết tin là ở ngoài Bắc dân sống khổ sở lầm than, người nào thuộc giới nhà giàu, tiểu tư sản đều bị đem ra đấu tố và bị giết hại. Trong lòng mới bắt đầu có nghi vấn về công lao của ông đại tướng Võ Nguyên Giáp. Những câu hỏi đơn sơ đã hình thành trong đầu tôi:
-Tự do gì mà sao mình lại giết dân mình ?
-Độc lập gì mà lại phải tôn sùng hai ba ông ngoại quốc là Lenin, Stalin và Mao Trạch Đông như cha mẹ ?
-Hạnh phúc gì mà sao dân chẳng được một bửa cơm no ?
Những câu hỏi đó đã dẩn đến sự nghi ngờ tính cách anh hùng của tướng Giáp trong lòng tôi. Phải chăng vì chiến công Điện Biên Phủ của ông ta, đã đưa nước Việt Nam từ là thuộc địa của Pháp sang lệ thuộc Nga Tàu, khiến dân càng khổ sở, chết chóc nhiều hơn là thời Tây? Vậy, đó là có công hay có tội với đất nước Việt Nam ?
Lớn lên, sau bằng Tú Tài, làm công chức tại toà Hành Chánh Gia Định gần một năm, dù chưa bị động viên, tôi tình nguyện vào quân đội. Vì bận với quân vụ nên đã quên lảng đi về ông đại tướng mà tôi thầm phục khi còn là thằng con nít.
Có một ngày vào khoảng tháng 7 năm 1967, trên đường đi lấp hố mìn và phá mô, bắt cầu tái lập lưu thông trên quốc lộ 4 do Việt cộng phá hoại đêm hôm trước, đoàn xe trút (xe benne, dump truck) của chúng tôi chở đất, đá, bị VC phục kích giựt mìn và bắn sẻ tại Vườn Nghệ Sĩ, khoảng giửa bắc Mỹ Thuận và quận An Hữu.
Ngồi trên xe Jeep, tay cầm khẩu Carbine M2, đạn đã lên nòng, thấy có một người đàn ông ở trần, đang núp ở dưới mương vườn cạnh bên đường, nhưng tôi cũng không nở bóp cò, vì trong lòng còn nghi vấn, biết đâu anh ta chỉ là người dân thường, nghe mìn nổ và tiếng súng, sợ quá nhảy xuống mương để cho an toàn ? Vậy đó, người quân nhân Việt Nam Cộng Hòa là như vậy đó ! Dù trong lúc giao tranh với quân địch, vẫn còn biết nghĩ tới sinh mạng của đồng bào vô tội, thà là bỏ sót hơn giết lầm. Tôi chỉ là một sĩ quan cấp Uý quèn tự hỏi, sao ông Đại Tướng Giáp lại hy sinh hàng chục, hàng trăm ngàn quân nhân thuộc hạ dưới quyền, trong chiến thuật “nướng lính” để đạt được chiến thắng, để được nổi danh, trong khi không cần thiết phải làm như vậy ? Vì theo tình hình lúc đó, quân Pháp đã cạn lương thực, đã hết vũ khí đạn dược, và Mỹ đã từ chối giúp những phi vụ oanh tạc cơ B29 cho Pháp để giải vây cho quân Pháp. Như vậy trong vòng 10 ngày, thế nào quân Pháp cũng đầu hàng, tại sao gấp đoạt công mà nở hy sinh tánh mạng của hàng chục ngàn thuộc cấp của mình ? ông ta có xứng đáng làm cấp chỉ huy (chưa nói đến là Đại Tướng) hay không ?
Rồi sau đó vì sợ tiếng tăm của ông qua mặt tên tội đồ Hồ Chí Minh, sẽ đè đầu những tên độc ác Lê Duẩn, Trường Chinh và Phạm Văn Đồng, ông ta đang làm một đại tướng oai nghi lại bị loại trừ bằng một chức vị chăm lo sự sinh đẻ cho đàn bà, thế mà chẳng có một sĩ diện của một vị Tướng, lại vui lòng chấp nhận cái sĩ nhục đó. Theo tôi, ông ta không xứng đáng mang cấp bậc binh nhì, chứ chưa nói đến cấp bậc sĩ quan.
Sau một thời gian coi sóc cai đẻ cho phụ nữ, vì quá già bị bịnh nặng nên đành phải chấm dứt hành nghề cai đẻ, có nghĩa là bất khiển dụng chớ không phải là về hưu, phải vào bịnh viện để chửa trị trong 1.559 ngày từ 24-6-09 đến 7-10-2013 (theo tác giả NS. Tô Hải trong bài “kẻ thù nào cụ cũng oánh tuốt…nhưng các đồng chí của cụ oánh cụ, thì cụ…xin hàng”, tại website vietnamexodus ), Tướng giáp mới chịu nhắm mắt xuôi tay.
Ngày ông ta chết, các đồng chí của ông không dám thông báo ngay, mà phải đợi đến 2 ngày sau mới dám công bố, và cho làm quốc táng (có nghĩa là ai cũng phải để tang ông ta). Rồi cái chổ chôn xác cũng bị các đồng chí của ông đem về một hòn đảo cách xa đất liền là vùng Quảng Trạch, nơi vắng vẻ, đi ngược lại ý muốn của gia đình ông ấy là xin được chôn tại nghĩa trang Mai Dịch, nơi an táng những tên gọi là công thần của chế độ việt cộng.
Trong bài viết nầy, tôi không lạm bàn đến những mưu mô, những kế sách của bọn cầm quyền đang lợi dụng cái chết của Võ Nguyên Giáp, chắc chắn phải có, để làm lợi cho chúng, tôi chỉ xin bày tỏ ý nghĩ của mình về bản thân của một người “đại tướng”chẳng qua trường huấn luyên quân sự nào.
Theo tài liệu của phe cộng sản đưa ra, ông Giáp là người có học vấn, đã có bằng cấp tốt nghiệp đại học của Pháp tại Đông Dương, ông ta đã từng dạy học môn sử tại trường học thời Pháp ở ngoài Bắc. Ông ta đã theo Hồ Chí Minh từ những ngày đầu phôi thai của đảng cộng sản Việt Nam.
Cho rằng ông ta là người muốn đánh đuổi thực dân Pháp để dành độc lập cho nước nhà, thì cũng được đi, nhưng ông ta cũng phải biết rằng đảng cộng sản Việt Nam chỉ là tay chân của cộng sản đệ tam, làm tôi mọi cho đế quốc cộng sản Nga Hoa. Cởi ách nô lệ nầy để trồng cái ách nô lệ khác lên trên đầu trên cổ của dân tộc mình, ông ta có thấy hảnh diện hay quang vinh không ? Chắc là ông ta là người có học phải nhận ra sự bẽ bàng đó, nhưng đã lặng yên, tiếp tục làm tôi mọi cho cái đảng sát nhân, cái chủ thuyết không tưởng. Như vậy cái học của ông ta chẳng qua là để làm tôi mọi cho ngoại bang tinh vi hơn mà thôi. Trong suốt cuộc đời làm tướng của ông ta, đã bị hết tên nầy đến tên khác, đá lên đá xuống vì tranh quyền và danh làm tôi mọi cho cộng sản quốc tế, thế mà ông ta lại nhẩn nhục để ăn miếng cơm thừa, hưởng cái danh hảo của bọn chúng ban phát cho.
Một người có học thức, một “danh tướng”mà lại chịu nhẩn nhục như thế được sao? Không thấy nhục nhã chút nào sao ?
Ông ta là một thầy giáo dạy sử, thế mà lại là một nhân vật được bọn đồng chí đàn em, đàn cháu của ông ta bẻ cong lịch sử, tuyên truyền láo lếu cho cho bọn trẻ tung hô và quý trọng cái nhục đó nữa. Vậy ông ta có phải là tội đồ gây nên nền giáo dục lưu manh để dạy cho con trẻ Việt Nam những điều dối trá không ?
Vốn là một công dân Việt Nam, ắt phải vì tiền đồ của dân tộc, vì hạnh phúc của toàn dân, thế nhưng ông là một công dân có học thức, lại tiếp tay cho bọn cuồng đồ cộng sản, là vũ khí cho một chế độ ngoại lai, đem đau thương và chết chốc cho đồng bào mình, thế mà ông lại dửng dưng, hảnh diện là con người có máu lạnh qua câu nói “non, pas du tout” khi một ký giả ngoại quốc hỏi ông ‘có hối hận không, khi mà vì chiến công của ông, đã đem dến cái chết cho hàng vạn, hàng trăm ngàn người’ ? Thật không biết nghĩ sao về con người của ông ta, một con người không có nhân tính, không có lương tâm, tự ái, chỉ biết lập công bằng mọi thủ đoạn.
Giờ đây cái chết đã đến mà di hại của những việc ông ta làm vẫn còn tiếp tục đổ trút lên những người ái mộ, vì bị nền giáo dục nhồi sọ của cộng sản, đang ca tụng hết lời về ông, mà họ không biết cái ái mộ của họ là ái mộ cho cái ác. Cái chiến công , cái danh huyền thoại của ông ta, chỉ là huyền thoại gian dối, cái xú danh chớ nào phải là cái gì đáng ca ngợi.
Cho đến khi đã nằm xuống, đã nhắm mắt xuôi tay rồi mà gia đình của ông ta vẫn còn bị đồng chí đàn em, đàn cháu của ông ta từ chối, không cho phép chôn ông ta tại nơi mà họ muốn. Vậy rốt cuộc công của ông với đảng cộng sản Việt Nam chỉ là công cóc, đã bị vắt chanh bỏ vỏ. Xứng đáng gì một cái đám ma gọi là quốc táng ? Để kết luận, những điều tôi viết trong bài nầy, chỉ xin gởi đến những người đang ái mộ tướng Giáp, hảy thức tỉnh lại, tìm hiểu sự thật. Đừng nhắm mắt nghe theo sự tâng bốc giả tạo của đảng cộng sản Việt Nam, và cả những lời, những ý kiến của bọn ký giả ngoại quốc, đã uống bùa mê thuốc lú qua tuyên truyền xảo quyệt của cộng sản mà đưa cái ác, cái tà tâm lên ngôi huyền thoại. Xin đừng tiếp tay cho sự lừa lọc bỉ ổi nầy.
Lão Ngoan Đồng
Nam Yết chuyển
No comments:
Post a Comment