BIỂN NHỚ MÊNH MÔNG
Biển lạ mà như quen
bởi ngọn sóng vẫn một màu ngọc bích
Cát muôn đời trầm tích
nằm ấp yêu từng dấu vết tình nhân
Sóng dào dạt thật gần
Ký ức ngủ vùi từ dạo đời tan tác
bỗng dâng tràn trên biển nhớ mênh mông
Chiều miên man dâng sóng phủ ngập lòng
khi rấm rứt vang phiến buồn của biển.
Như hải âu gọi đàn đang vọng tiếng
Những hoài âm cũng trầm, bổng từng hồi
Cánh hoàng hôn dần tiễn bóng mây trôi
Chiều thủy mạc buông một màu xa vắng.
Thi nhân nhớ một " mùa thu tóc ngắn "
Tôi ngồi mơ hè rực nắng bên trời
Ước gì tay níu được bóng trùng khơi
để nghe sóng ru một đời lữ thứ.
Đà Nẵng, Nha Trang, Vũng Tàu, Ninh Chữ
Dấu chân xưa đã xa tít mù khơi
Ngồi nhìn trăng đang lơ lững giữa trời
sao nhớ quá những đêm hè trên biển!?
Gió man mác như rì rào ... kể chuyện
Khúc ly tao âm ỉ giữa buồng tim
Người trầm ngâm, biển trang trải nỗi niềm
Đôi bờ nhớ! Làm sao chung ngọn sóng?!
HUY VĂN
Đôi bờ nhớ! Làm sao chung ngọn sóng?!
HUY VĂN
No comments:
Post a Comment