Mang tâm hồn “ chí tang bồng hồ thỉ" (kiếm và cung) , năm 20 tuổi, sau khi đậu tú tài 2, tôi tình nguyện xin vào học Trường Võ Bị Liên Quân Đà Lạt, khóa 8 năm 1952. Năm 1953 tôi ra trường với cấp bực Thiếu Uý.
Sau 15 ngày phép, tôi được thuyên chuyển ra miền Trung, đến Tiểu Đoàn 263 VN địa phương, đóng tại Tiểu Khu Ninh Thuận Phan Rang. Tiểu Đoàn Trưởng là Đại Uý Phan Xuân Nhuận, sau này là Tướng . Tôi được bổ nhiệm làm Đại Đội phó cho anh Trung Uý Trương Tiến Đạt, khóa 5 Đà Lạt, khóa đàn anh của tôi. Những lúc rảnh rang, 2 anh em đi dạo thành phố Phan Rang, con trai mà, ra đường thì hay nhìn mấy cô gái đẹp. Ông tơ, bà nguyệt chỉ lối đưa đàng hay sao mà đưa tôi đến một tiệm ăn, có tên Kim Anh, chuyên bán bún+ nem+ chả. Tại đây, tôi thấy có một cô gái trẻ, có vẻ đẹp đoan trang nhưng nghiêm nghị, thoáng một chút kiêu hãnh.
Nàng có mái tóc quăn từ trên trán xỏa ngang vai, với đôi lọn tóc mai dợn sóng hai bên má. Tôi nghĩ, chắc duyên phận của mình là đây ??? Thế là tôi làm quen với nàng. Mà muốn vậy phải trồng cây “ si “. Được biết nàng 17 tuổi, học Trung học ở Nha Trang, nghỉ hè về thăm gia đình. Vì đây là tiệm ăn, muốn trồng cây “ si “ thì phải kéo dài thời gian, khổ nỗi tôi không biết uống rượu, uống bia, không biết hút thuốc, còn thư sinh mà ! Nhưng tôi phải gọi 1 chai bia lớn, hiệu con cọp La Rue và 1 sâu nem chua, mục đích để câu giờ. Mình cũng phải công nhận, thời bây giờ sĩ quan tốt nghiệp võ bị hiếm lắm, mang cấp bực chỉ cần Thiếu Uý 1 gạch vàng trên vai ( giống như Quân Đội Pháp ), ra đường ai gặp, họ cũng nói “ chào quan “. Thế là mưa dầm thấm đất. Tôi và nàng yêu nhau.
Cách một hay hai ngày, tôi đều đến gặp nàng, cứ bổn cũ soạn lại với 1 chai bia và 1 sâu nem chua, tôi ngồi bên nay bàn, còn nàng ngồi bên kia bàn, trao đổi tâm tình với nhau………Ôi ! Nghĩ lại sao nó giống vợ đi thăm nuôi chồng ở trại tù cải tạo cộng sản quá đi, Trời ơi !...... Ngày xưa, trai gái yêu nhau nó đàng hoàng, đứng đắn đến thế, không hề có chuyện nắm tay nhau đi ra đường, nói gì đến chuyện khác. Bây giờ …khỏi nói. Thế là tôi viết thư gửi về Ba tôi xin cưới vợ. Mẹ tôi mất sớm năm 1945 khi tôi mới 12 tuổi. Ba tôi trách khẻ, nói “ Không cưới vợ ở trong Nam, Gò Công mà cưới vợ ở đâu đâu…” Thời bây giờ miền Bắc và miền Trung rất xa lạ với người miền Nam.
Sau 15 ngày phép, tôi được thuyên chuyển ra miền Trung, đến Tiểu Đoàn 263 VN địa phương, đóng tại Tiểu Khu Ninh Thuận Phan Rang. Tiểu Đoàn Trưởng là Đại Uý Phan Xuân Nhuận, sau này là Tướng . Tôi được bổ nhiệm làm Đại Đội phó cho anh Trung Uý Trương Tiến Đạt, khóa 5 Đà Lạt, khóa đàn anh của tôi. Những lúc rảnh rang, 2 anh em đi dạo thành phố Phan Rang, con trai mà, ra đường thì hay nhìn mấy cô gái đẹp. Ông tơ, bà nguyệt chỉ lối đưa đàng hay sao mà đưa tôi đến một tiệm ăn, có tên Kim Anh, chuyên bán bún+ nem+ chả. Tại đây, tôi thấy có một cô gái trẻ, có vẻ đẹp đoan trang nhưng nghiêm nghị, thoáng một chút kiêu hãnh.
Nàng có mái tóc quăn từ trên trán xỏa ngang vai, với đôi lọn tóc mai dợn sóng hai bên má. Tôi nghĩ, chắc duyên phận của mình là đây ??? Thế là tôi làm quen với nàng. Mà muốn vậy phải trồng cây “ si “. Được biết nàng 17 tuổi, học Trung học ở Nha Trang, nghỉ hè về thăm gia đình. Vì đây là tiệm ăn, muốn trồng cây “ si “ thì phải kéo dài thời gian, khổ nỗi tôi không biết uống rượu, uống bia, không biết hút thuốc, còn thư sinh mà ! Nhưng tôi phải gọi 1 chai bia lớn, hiệu con cọp La Rue và 1 sâu nem chua, mục đích để câu giờ. Mình cũng phải công nhận, thời bây giờ sĩ quan tốt nghiệp võ bị hiếm lắm, mang cấp bực chỉ cần Thiếu Uý 1 gạch vàng trên vai ( giống như Quân Đội Pháp ), ra đường ai gặp, họ cũng nói “ chào quan “. Thế là mưa dầm thấm đất. Tôi và nàng yêu nhau.
Cách một hay hai ngày, tôi đều đến gặp nàng, cứ bổn cũ soạn lại với 1 chai bia và 1 sâu nem chua, tôi ngồi bên nay bàn, còn nàng ngồi bên kia bàn, trao đổi tâm tình với nhau………Ôi ! Nghĩ lại sao nó giống vợ đi thăm nuôi chồng ở trại tù cải tạo cộng sản quá đi, Trời ơi !...... Ngày xưa, trai gái yêu nhau nó đàng hoàng, đứng đắn đến thế, không hề có chuyện nắm tay nhau đi ra đường, nói gì đến chuyện khác. Bây giờ …khỏi nói. Thế là tôi viết thư gửi về Ba tôi xin cưới vợ. Mẹ tôi mất sớm năm 1945 khi tôi mới 12 tuổi. Ba tôi trách khẻ, nói “ Không cưới vợ ở trong Nam, Gò Công mà cưới vợ ở đâu đâu…” Thời bây giờ miền Bắc và miền Trung rất xa lạ với người miền Nam.
Vài tháng sau, đùng một cái tôi nhận lịnh thuyên chuyển qua một đơn vị khác, lý do ưu tiên chọn sĩ quan trẻ, độc thân. Đơn vị mới của tôi là Tiểu Đoàn Khinh Quân 613 đóng quân tại Citadel Thành Phú Khánh, tỉnh Khánh Hòa Nha Trang. Đơn vị này trang bị vũ khí nhẹ, bắn liên thanh, hành quân lưu động khắp nơi, nơi nào có địch thì được đưa tới. Nó là tiền thân của Biệt Động Quân sau này..
Theo Hiệp Định Geneve được ký kết ngày 20 tháng 7 năm 1954, thì miền Bắc được ấn định là ngày 27 tháng 7 năm 1954. Miền Trung là 1 tháng 8 năm 1954 và miền Nam là ngày …….nhớ không lầm là 5 tháng 8 năm 1954.
Từ 1954 trở về trước, Quân Đội Quốc Gia Việt Nam đánh chống quân Việt Minh, cũng chính là cộng sản VN sau này. Tiểu Đoàn của tôi cũng đang xà quần lấn đất giành dân với Việt Minh ở vùng Đại Điền, thuộc Quận Phú Khánh. Tôi đang là 1 Đại Đội Trưởng, nhận được tin người chị dâu thứ Năm của tôi đi máy bay từ Sài Gòn ra Phan Rang, đại diện Ba tôi, để làm lễ cưới cho tôi. Trời ơi ! Làm sao bây giờ, khó xử quá ! Phải liều mới được. Tôi mạnh dạn gặp ông Tiểu Đoàn Trưởng của tôi là Đại Úy Trần Bình Qúy, cũng tốt nghiệp khóa 2 Võ Bị Đà Lạt. Tôi nói _:” Thưa Đại Úy cho tôi 24 giờ phép, ngày mai ( 27 tháng 7 năm 1954 ) về Phan Rang cưới vợ “._” Mày nói lại lần nữa coi “. ( Người miền Nam hay nói chuyện với cấp dưới bằng MÀY- TAO ). _” Tôi lập lại y chang “ _” Trời ơi ! Mày không thấy giặc đang đánh tùm lum sao Luông ? Còn 5 ngày nữa là ngưng bắn, mình đang tung quân để giành đất, giành dân, sao Luông ? “_” Thưa Đại Úy, vì gia đình trong Nam lỡ đang có mặt tại nhà đàng gái, nên tôi mới xin gấp như vậy. Tôi xin hứa là tôi sẽ có mặt buổi sáng 28 tháng 8 hôm sau.”. Suy nghĩ một chút, ổng nói _:” Tao cho mầy đi, giữ lời hứa, nhớ mầy là dân Võ Bị Đà Lạt “. Hú hồn ! Sáng 27 tháng 7, chỉ với một bộ quần áo civil trên người, tôi bắt xe khách về Phan Rang. Đường sá bị đấp mô, cầu bị giựt sập, hành khách phải sang xe, về đến Phan Rang khoảng 10 giờ. Đến nhà người yêu báo tin cho biết là làm tiệc cưới ở Nhà Hàng Mỹ Mỹ lúc 6 giờ chiều nay. Xong, tôi đến BCH Tiểu Đoàn cũ của tôi, nhờ bạn bè đánh “ Giấy Mời “. Thời gian không ngừng để chờ đợi mình. Tôi mượn người bạn một cái áo sơ-mi dài tay và một cái cà- vạt. Còn nàng thì cũng mượn bạn một chiếc áo dài, mặc vào thùng thình trông dễ thương làm sao ! Tiệc cưới khoảng 30 người, cả khách và người nhà. Đám cưới không có lễ hỏi, không có rước dâu, không có nhạc, không có diễn văn rờm rà của cả 2 bên, chàng rể không áo vest, cô dâu không áo cưới, chỉ có trao nhẫn cho nhau, sau đó là lời chúc tụng của bạn bè. Xong là giải tán. Một đám cưới quá ư là đơn giản, đơn giản còn hơn cái gọi là “ Đám cưới nhà binh “, chưa từng thấy trước và sau này. Đêm tân hôn của tôi và vợ tôi chỉ vỏn vẹn có vài tiếng đồng hồ. Viết đến đây, tôi lại nhớ ca sĩ Elvis Phương có hát một bài hát xuất xứ từ bài thơ “ Màu tím hoa Sim “ của Thi sĩ Hữu Loan được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc, trong đó có câu “ Em dâu không áo cưới “ và câu “ Cưới xong là anh đi “. Mỗi lần nghe bản nhạc này, nghĩ mà thương người vợ yêu quý của mình. Yêu đương không thể lấn DANH DỰ và TRÁCH NHIỆM, 5 giờ sáng ngày 28 tháng 7 tôi phải tạm từ giả vợ tôi để trở lại đơn vị. Ở đơn vị, tôi được tiếng là một sĩ quan đánh giặc rất can đảm, rất lì, chưa bao giờ thua trận hoặc lùi trước quân thù. Nhưng có một sự kiện có thật, nghĩ rất tức cười, đó là sau khi cưới vợ xong, trở về lại đơn vị, bỏng cảm thấy cầm quân hơi nhát, không còn liều lĩnh, can đảm như trước. Nghĩ rủi có bề nào thì…sao đây, chẳng lẽ làm vợ có mấy tiếng đồng hồ mà vợ tôi trở thành một quả phụ sao !!!!! Rồi ngày đình chiến 1 tháng 8/ 54 cũng đến. Nói là đình chiến nhưng có yên đâu. Việt Minh đâu có tôn trọng ở đâu ở đó, luôn vi phạm, rồi phải đánh đuổi chúng đi về vị trí của chúng. 6 tháng sau ngày cưới, tôi mới về gặp vợ yêu quý của tôi. Tôi đem nàng ra Nha Trang ở. Tôi đã xé lòng để viết lại chuyện quá khứ cách nay 63 năm. Ngày 27 tháng 7 năm 2017 vừa qua là ngày kỷ niệm ngày cưới của tôi 63 năm về trước. Cũng là ngày ngưng bắn miền Bắc. Cũng là ngày lễ “ Âm binh bại liệt “ của cộng sản VN ác ôn côn đồ. Thời gian dài 63 năm, vợ chồng tôi vẫn sống thủy chung, có 9 mặt con, vẫn mặn nòng như hồi nào, mong cho đến trọn đời.
No comments:
Post a Comment