Saturday, March 14, 2020

Đi Costco thời ‘mắc dịch’, bị dịch vật móc túi - JANE NGUYEN


Gần chục năm sống trên đất Mỹ, tôi chưa bị mất gì. Nhưng đúng cái mùa dịch bệnh đang hoành hành, đi mua hàng ở Costco, tôi đã bị móc túi mất hết giấy tờ tùy thân, tiền bạc và thẻ tín dụng ngân hàng.

Sáng thứ sáu, vừa mở computer theo dõi tình hình dịch bệnh, đập vào mắt tôi là thông tin “Tổng thống Mỹ Donald Trump dự định tuyên bố tình trạng khẩn cấp toàn quốc do virus corona nhằm đẩy nhanh các biện pháp đối phó với sự bùng phát của dịch bệnh do coronavirus.” “Ừ, lẽ ra ông ấy đã phải làm điều này từ trước, giờ mà còn ‘dự định’ gì nữa.”, tôi nghĩ.

Mở qua Facebook, wow, bà con ai cũng í ới nhắc nhau đi mua đồ. Hồi giữa tháng Hai, tình trạng này đã xảy ra, nhưng tôi không đi vì nhà còn đầy đủ thức ăn và vật phẩm cần dùng. Có người nhắc “Hôm nay Thứ Sáu 13, chúc mọi người may mắn!” Tôi không tin mấy cái ngày này, thậm chí nhiều người còn thích số 13 cơ mà. Nhưng trời mưa lâm râm, khiến tôi hơi khựng lại. Vào garage kiểm tra lại, ôi thôi, giấy vệ sinh chỉ còn một lốc 6 cuộn, Clorox hết trơn, một phần cũng thèm ăn gà nướng trong Costco, tôi vội vàng lôi cổ thằng con đang ‘ngủ nướng’ vì trường đóng cửa, kêu chở ra Costco Garden Grove.
Trời mưa, không ngăn cản dòng người đứng xếp hàng dài.

Tôi tới nơi mới 9:45 sáng, Costco Garden Grove mở cửa lúc 10 giờ sáng, mà khi ấy đã rất đông người. Xe phải nhích từng chút để nhường cho người đi bộ, còn lối đi cho người đi bộ cũng kín. Thằng con khuyên: Thôi qua Sam Club đi mẹ, chứ đông vậy lỡ ‘dính’ con corona nào thì khổ, hoặc cùng lắm đi Walmart cũng được mà! Tôi nói: Bình thường nếu đi Costco này, mình cũng phải tìm một lúc mới có chỗ đậu xe, hôm nay sợ dịch, người ta đi đông hơn, phải ráng đi con. Nhưng nhìn thấy người ta đông qúa, tôi nhảy ra khỏi xe, kêu con tìm chỗ parking.

Vừa tới được chỗ kiểm thẻ, tôi thấy hơi… thoáng thoáng. Mấy người đứng xung quanh nhắc nhau: Xếp hàng đằng kia kìa. Ồ, mọi người đã xếp thành một hàng rất dài từ xa. Thì ra vì tình trạng trước đó hỗn độn, các nhân viên Costco phải yêu cầu khách xếp hàng đi vô. Nhân viên Costco luôn miệng: “Cám ơn, xin cám ơn khách hàng đã đến Costco Garden Grove”, “Chúng tôi trân trọng sự ưu ái của quý vị”,… Tôi cũng vội lấy một chiếc xe đẩy rồi đi về phía dòng người dài ngoằng cỡ mấy chục mét. Điện thoại reng, tôi mở túi xách lấy ra nghe, thằng con đã tìm được chỗ đậu xe, hỏi mẹ đâu, mẹ đâu. Tôi chỉ cho nó xong nhìn xuống túi xách thì, ôi trời, cái ví đựng tiền và giấy tờ tùy thân đã ‘không cánh mà bay’. Tôi hốt hoảng, vì trong ví tuy chỉ có vài chục đồng tiền mặt, nhưng còn ID, mấy cái thẻ ngân hàng, thẻ Costco nữa. 

Tôi chạy tới các nhân viên giữ trật tự ở Costco, nhờ phát loa xem ai có nhặt được thì trả lại dùm. Dù bận rộn, các nhân viên cũng nhiệt tình nói trên loa hai lần “Có ai nhận được một ví màu xám, vui lòng trả lại cho người đánh mất”, nhưng tiếng loa lọt thỏm hun hút vào mớ ồn ào của đám đông, mà có nghe, chắc họ cũng không màng tới. Tôi rất lo, và sợ nữa, vì lần đầu tiên bị mất giấy tờ.

May sao còn cái điện thoại trên tay, tôi liền gọi cho ngân hàng để khóa tài khoản. Nhưng có lẽ trong hoảng loạn, tôi gọi nhầm số phone, đầu dây bên kia, người trực tổng đài yêu cầu tôi phải gặp trực tiếp banker chứ không giải quyết trên phone. Giời ạ, chẳng có bao nhiêu tiền, khóa không kịp, nó mà rút sạch thì phải gia nhập đội quân homeless chứ chẳng đùa.

Tới ngân hàng, cô nhân viên vui vẻ chào mời: Chị cho em xem ID. ‘ID chị để trong ví, mất rồi.”, “Vậy passport cũng được ạ?” “Pasport để ở nhà.”. Cô nhân viên không giúp gì được, nhưng cũng nhiệt tình gọi điện thoại để tôi nói chuyện với bộ phận có thể giải quyết. Mất 15 phút nói chuyện, cuối cùng, tôi cũng khóa được tài khoản và yêu cầu một thẻ mới. Ủa, mà thẻ mới phải cả tuần nữa mới về, sao rút tiền đây? Mấy thẻ credit kia cũng mất luôn rồi. Cô nhân viên lại giải thích: Chị về lấy giấy tờ đi, tụi em sẽ làm thẻ tạm thời cho chị dùng. “Ừ, thế chứ!”

Vừa về tới nhà, tôi đọc được tin Tổng Thống đang chủ trì một cuộc họp báo vào lúc 3 giờ chiều, giờ bên Washington DC. Nhớ còn hai cái thẻ credit nữa, phải khóa ngay chứ tay nào nhặt được mà xài thì tha hồ mà trả nợ. Lần này có kinh nghiệm từ ngân hàng, tôi lên online và làm các lệnh theo hướng dẫn để khóa tài khoản và replace thẻ mới.

Nhìn đồng hồ đã quá 12 giờ trưa, tức hơn 3 giờ chiều bên DC rồi, tôi lại nấn ná, ngồi đọc thêm thông tin. Như vậy là Tổng thống đã tuyên bố tình trạng khẩn cấp quốc gia với dịch coronavirus. Còn có ai đó bình luận rằng trước tình hình này, khả năng chính phủ phải đóng cửa, giới chức làm việc từ xa để tránh lây lan dịch bệnh. Bỗng nhớ sáng nay, có mấy anh bạn đã ‘gào’ lên: Mạng chết rồi! Wifi yếu quá! Lại nghĩ bụng: nếu nhà mình cũng không có wifi, làm sao lên website của DMV mà làm ID mới. Tôi vội cấp tốc xách xe chạy thẳng tới DMV.

Có lẽ dân tình lo đi ‘hốt hàng’, nên DMV không đông lắm, sau khi điền form trên máy tính, tôi chỉ phải chờ hơn nửa tiếng là có được giấy phép lái xe tạm. “ID mới sẽ được gửi về nhà chị sau hai tuần,” cô nhân viên ở DMV đưa tôi tờ giấy và nói, “chúc chị một ngày vui vẻ nhé!” Tôi chào cô bé, không quên nhắc cô ấy bảo trọng trong mùa dịch bệnh.
DMV không quá đông thời dịch bệnh.

Rời DMV, tôi ghé qua ngân hàng để làm thẻ tạm thời. Bụng đói meo, nhưng chẳng hứng thú ra tiệm nữa, tôi chạy về nhà làm tô mì gói. Hết một ngày ‘lãng nhách’!

Giờ ngồi bình tâm nghĩ lại, tôi không tưởng tượng nổi cái cảnh hỗn độn, chen lấn, và bị móc túi ngay thanh thiên bạch nhật trên đất Mỹ. Trong thời buổi nhiễu nhương vì dịch bệnh này, mọi người hãy hết sức cảnh giác, vừa chống dịch, vừa chống trộm, vì nếu mất giấy tờ như tôi rất phiền phức, mất thời gian mà còn ‘hại não’, ‘giảm hồng cầu’ vì quá lo lắng, hoảng sợ. Tới giờ vẫn còn tức. Bọn dịch vật chẳng tha ai ở cái thời ‘mắc dịch’ này.

JANE NGUYEN (Viết cho SGN)

No comments:

Bút ký PHIM HÀNH TRÌNH 50 NĂM do Thanh Tâm Film thực hiện

Khoảng 1977/1978, đọc tin tức trên nhiều báo Việt Nam, tôi nhận ra thân phận rất mong manh của thuyền nhân trong câu được “truyền tụng” lúc ...