Anh cả là vua ghiền Bastos xanh khét lẹt, nhưng mỗi khi ông bập bập cái tẩu Dunhill là chúng tôi hếch mũi hưởng mùi thơm ấm áp ngào ngạt ngọt dịu từ cái tẩu đắt tiên của ông bay lơ lửng trên không.
Ông được ông cụ, bà cụ chiều chuộng vì học giỏi nhất nhà. Để theo học lycée Albert Sarraut tại Hà Nội, nơi mà các con quan, Tây đầm thuộc địa, nhìn đám dân ngu, khu đen bằng nửa con mắt, hai cụ phải chắt chiu, dành dụm mua cho anh cả một chiếc xe đạp Peugeot, một máy ảnh Kodak để nở mặt với chúng bạn. Dầu vậy sức học của ông đã làm cho cả lớp và giáo sư nể trọng hơn. Bản Only You do bạn the Platters hát mà tôi thích là do cái đĩa hát ông tậu từ Mỹ khi đi lãnh tầu về. Ông là vua nhẩy đầm và tối nào cũng đóng đô ở phòng trà Tự Do, khi đi ra khỏi nhà là người ông thơm nức mùi cologne, mùi Dunhill và mùi Brilliantine trên tóc, dưới chân là đôi giày nhảy bóng loáng.
Tuy học trường Tây, nhưng giỗ tết là ông không quên ngắt một đóa ngọc lan gắn trên tóc mẹ và thắp hương thờ cúng tổ tiên, ông bà. Anh ở lại VN sau 1975 là do không thích chính sách của người Mỹ và một số đồng đội khó chơi, Tuy nhiên số phận đã an bài. Xin đón nhận niềm tiếc thương của anh em và gia đình.
Hạm trưởng Hải Tuần Trần Thúy Bách gọn gàng trong bộ áo the, khăn đóng im lìm trong quan tài, nhưng toát ra niềm kính trong sâu sắc trong tôi.
Trông ông như vậy học sinh trường Quốc Học Huế chứ không phải là một Hạm trưởng chỉ huy Ngư Lôi Đĩnh Bắc phạt. Thế hệ đàn anh chưa tròn nợ nước đã để lại cho đàn em một gánh nặng tinh thần quá sức chịu đựng , nhưng phải công nhận một điều là các anh là những thanh niên ái quốc, thuần Việt nhưng cấp tiến, muốn canh tân đất nước, một đất nước tự do không cộng sản. TCH
No comments:
Post a Comment