Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu, một trăm năm nô lệ giặc Tây, vậy các ông có ghét Tàu và Tây lắm không? Tôi thấy mấy ông lãnh đạo vẫn đứng chào cờ Trung quốc, chào cờ Pháp, Mỹ đó thôi. Vậy tại sao lá cờ vàng của anh em người Việt mình mà các ông căm ghét đến thế?
Còn nữa, hàng năm chúng ta đón bao nhiêu người Việt định cư ở nước ngoài, nhận bao nhiêu tiền họ gửi về, sao lại phải lúc nào cũng căm ghét cờ của họ?
Ngài nói thêm, như lời tâm sự, nghe rất xúc động:
- Năm 1954 gia đình tôi di cư vào Nam. Gia đình tôi sống được và tôi lớn lên, ăn học là dưới lá cờ vàng. Nếu các ông di cư năm ấy thì các ông cũng thế thôi.
Nhân vụ các nghệ sĩ trong nước gần đây lên tiếng xin lỗi về việc khi ra nước ngoài trình diễn “được” vướng lá cờ vàng ba sọc đỏ của VNCH ở hậu cảnh trên sân khấu, xin chia sẻ với quý vị bài viết dưới đây.
Để tôn trọng tác giả đã kể và giữ nguyên văn lời ĐGM Oanh, tôi chỉ mở ngoặc chua thêm nhóm chữ “Sổ Thông Hành” của VNCH bên cạnh chữ “hộ chiếu” của VC.
Chủ tịch nước Trương Tấn Sang dự lễ kỷ niệm 60 năm Hội nghị Bandung 2015 tại Indonesia
CHUYỆN MỘT GIÁM MỤC BỊ CẤM CHỤP HÌNH VỚI CỜ VÀNG
Đức cha Micae Hoàng Đức Oanh, Giám Mục Công giáo Địa phận Kontum, có việc đi nước ngoài. Khi đến cơ quan nhà nước nhận hộ chiếu (HN: Sổ Thông Hành, tiếng Anh Passport), người ta dặn dò ngài:
- Ông đi nước ngoài nhớ đừng chụp hình với lá cờ vàng ba sọc đỏ, nếu không là toi đời ông!
Ngài đáp ngay:
- Vậy tôi trả hộ chiếu lại cho các ông, tôi không đi nữa.
Họ ngạc nhiên hỏi ngài:
- Sao vậy?
Ngài đáp:
- Nếu đi nước ngoài mà toi đời thì đi làm gì.
Rồi ngài nói tiếp:
- Này nhé, tôi vào nhà ông, thấy ông để tượng Hồ chí Minh với lá cờ đỏ, tôi có bảo ông đem đặt chỗ khác không? Đến nhà người ta ai làm thế. Ở nước ngoài, nơi tôi đến có lá cờ vàng, chẳng lẽ tôi bảo họ đem đi chỗ khác cho tôi ngồi và chụp hình à?
Ngài tiếp với lý luận sắc bén:
- Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu, một trăm năm nô lệ giặc Tây, vậy các ông có ghét Tàu và Tây lắm không? Tôi thấy mấy ông lãnh đạo vẫn đứng chào cờ Trung quốc, chào cờ Pháp, Mỹ đó thôi. Vậy tại sao lá cờ vàng của anh em người Việt mình mà các ông căm ghét đến thế?
Còn nữa, hàng năm chúng ta đón bao nhiêu người Việt định cư ở nước ngoài, nhận bao nhiêu tiền họ gửi về, sao lại phải lúc nào cũng căm ghét cờ của họ?
Ngài nói thêm, như lời tâm sự, nghe rất xúc động:
- Năm 1954 gia đình tôi di cư vào Nam. Gia đình tôi sống được và tôi lớn lên, ăn học là dưới lá cờ vàng. Nếu các ông di cư năm ấy thì các ông cũng thế thôi.
Nghe những lời vô cùng hợp lý như thế, họ bất ngờ và ngượng ngùng nên bảo:
- Thôi ông cứ đi...
(Trích từ bài viết "Chuyện kể của một Đức Giám Mục" của Gioan Lê Quang Vinh).
Hung Nguyen BẢO TỒN TIẾNG VIỆT
peSstodornm19Pt 50110324ut04 :ac0 4As0065244t9i0tt6gf5mMu au
From Thanhhai Nguyen
No comments:
Post a Comment