Cô Joy, người dọn phòng trên chiếc du thuyền Norwegian,gốc Nicaragua, vóc dáng cao lớn da ngăm đen, luôn niềm nở. Thấy chúng tôi từ đảo Catalina trở về, cô cười tươi hỏi:
“Ông bà đi chơi có vui không?”
Tôi nói lần này là lần thứ hai ghé đảo, vẫn thích những con đường phủ bóng cây, những căn nhà nhỏ ven đồi. Món kem xoài và ổi ở tiệm gần bến cảng vẫn ngon như nhớ, như cũ.
Trong lúc Joy lúi húi sắp xếp đồ đạc trên xe đẩy, tôi buột miệng hỏi:
“Thế cô Joy không xuống đảo chơi à?”
Cô thoáng ngập ngừng, ánh mắt chùng xuống:
“Chúng tôi không được đi bờ.”
Tôi hơi bất ngờ. Joy nói tiếp, giọng nhỏ hơn:
“Chúng tôi là dân Mỹ Latinh, đặc biệt là người Nicaragua. Dù nước tôi giờ không còn là cộng sản, nhưng theo hợp đồng xuất khẩu lao động, chúng tôi không được phép đặt chân lên đất Mỹ.”
Tôi bỗng im lặng. Ở Mỹ đã lâu, tôi quen với tự do đi lại, coi việc “xuống bờ” là điều đương nhiên. Nhưng lời Joy khiến tôi nhớ lại một chuyện cũ — hơn mười năm trước, ở Portland, Oregon.
Ngày đó tôi ra thăm cháu trai, đứa bé từng cùng tôi nhiều lần vượt biên thất bại. Sau này, nó cố xin được việc trên một tàu hàng Nhật. Khi tàu ghé cảng Portland, tôi phải bay từ Nam Cali lên thăm. Tàu đã cập bến Mỹ, nhưng nó không được phép rời tàu.
Tôi phải làm đơn xin đặc cách để được lên gặp cháu. Nó nhìn đất liền gần trong gang tấc mà không được bước chân xuống. Cả tuổi trẻ nó là những năm tháng đi, chạy, chờ và bị chặn lại trước khi tới được “bờ”.
Bờ là đất liền. Nhưng với nhiều người, “bờ” là thứ gì đó xa xỉ.(tch@chatGTP)
Not Allowed To Go Liberty
Joy, the tall, dark-skinned Nicaraguan room attendant on the Norwegian cruise ship, was always so welcoming. When she saw us return from Catalina Island, she smiled brightly and asked:
"Did you two have fun playing?"
I told her this was our second visit to the island, and we still loved the tree-shaded paths and the small houses nestled on the hills. The mango and guava ice cream at the shop near the harbor was just as delicious as we remembered.
As Joy busily arranged items on her cart, I blurted out,
"So, aren't you going to the island, Joy?"
She hesitated for a moment, her gaze falling.
"We're not allowed to go ashore."
I was a little taken aback. Joy continued, her voice softer,
"We are Latin Americans, especially Nicaraguans. Even though my country isn't communist anymore, according to our labor export contracts, we're not allowed to set foot on American soil."
I fell silent. Having lived in America for so long, I was accustomed to freedom of movement and considered "going ashore" a given. But Joy's words brought back an old memory — from over ten years ago, in Portland, Oregon.
That day, I went to visit my nephew, a boy who had tried to cross the border with me unsuccessfully many times. Later, he managed to get a job on a Japanese cargo ship. When the ship docked in Portland, I had to fly up from Southern California to see him. The ship had arrived in America, but he wasn't allowed to leave the vessel.
I had to apply for special permission to go aboard and visit my nephew. He looked at the mainland, so close, yet he couldn't step off the ship. His entire youth had been years of traveling, running, waiting, and being stopped before he could reach the "shore."
The shore is the land. But for many, the "shore" is a luxury.(Gemini translation)

No comments:
Post a Comment