Friday, July 8, 2016

Về Nhà Hú Hí Với Má Bầy Trẻ - Go Home, Play With Mama - đồ biển



Ông ghé sát khuôn mặt bàu bĩnh hồng hào cuả bà và hôn cái chụt một cái, bà mắng thầm, già mà còn vớ vẩn.  Ông Don khoái trá hít hà cái mùi ngai ngái mồ hôi quyện lấy mùi bánh cookie thơm ngậy cuả vợ, ông lại chồm lên hun chùn chụt vào má vào môi cuả vợ..

Let Go Home And Play With Mama - đồ biển



Trước giờ tan sở khoảng 15 phút,  nhân viên trong hãng bắt đầu tất bật làm vệ sinh tại chỗ, xong xuôi họ kéo nhau lên restroom rưả tay, rưả mặt và trút bầu tâm sự.  Có ông cẩn thận, ở lại, tập thể thao xong, tắm rưả sạch sẽ mới về, thứ nhất về nhà khỏi exercise, thứ hai đỡ tốn nước cuả nhà và thứ ba tránh nạn tuá nhau ra bãi đậu xe sắp hàng kẹt cứng lưu thông.

-Let go home and play with mama.
Ông Don già, có hơn 50 năm làm việc tại hãng, vưà vặn nước rưả tay vưà hô lớn.  Mọi người khoái trá phá lên cười cười ồ.
Câu nói cuả ông già thật chí lý, cứ nhẩn nha lái xe từ tốn. Về đến nhà, bà xã đã sẵn sàng cơm nước chờ sẵn.  Ông chỉ việc xà vào bàn ăn là đã có cơm bưng nước rót, hai vợ chồng già hú hí sau những giờ phút làm việc mệt nhọc. Dù cho bà xã có tấm thân bồ tượng, cái mông to bằng cái lồng bàn, ông vẫn rất thích thú mỗi khi vỗ đen đét vào cái để ngồi béo múp míp, mà ở giưã lại có cái rãnh đáng yêu ấy cuả người vợ yêu dấu. Bà đã đẻ ra cho ông thằng Joe, nay đã là lính Hải Quân và con Jennifer đã tốt nghiệp register nurse, hiện đang đang có một job rất thơm tại Kaiser Permanente.

Ông ghé sát khuôn mặt bàu bĩnh hồng hào cuả bà và hôn cái chụt một cái, bà mắng thầm, già mà còn vớ vẩn.  Ông Don khoái trá hít hà cái mùi ngai ngái mồ hôi quyện lấy mùi bánh cookie thơm ngậy cuả vợ, ông lại chồm lên hun chùn chụt vào má vào môi cuả vợ..

 
Cái hãng đồ làm dạo này có job opening vì có thêm hợp đồng đóng thêm cả trăm cái Boeing 737-800.   Đám thợ trẻ được mướn vô ào ào.  Hỏi ra chúng từ các chiến trường Iraq, Afghanistan trở về, thằng thì Marines, Navy, Army đủ các quân binh chủng.  Đám thợ mới tò te này được phân chia cho đám thợ có thâm niên, giỏi tay nghề huấn luyện theo kiểu OJT.

Thôi thì chúng làm hư tùm lum, khoan lỗ toang hoác.  Làm cái nghề aerospace này cần phải khéo tay và làm những chi tiết có độ chính xác cao, anh khoan một lỗ có đường kính .250, blueprint chỉ châm trước từ 1 phần cho tới 3 phần  ngàn inch, nếu anh khoan lỗ không thẳng 90 độ với bề mặt tấm kim loại, anh phải mở to lỗ lên 1 size theo lệnh công tác cuả kỹ sư.  

Những con đinh tán (rivet) oversize không có sẵn, nhiều khi phải order mấy ngày mới về; nên một khi làm hư là đầu óc rất căng thẳng, người nóng lên, mồ hôi toát ra như tắm; vì mỗi lần làm hư đồ như vậy là làm mất rất nhiều thì giờ, công sức để sưả chưã, nhất là làm công việc trì trệ, các chuyên viên bị rất nhiều áp lực; nào là inspector phải làm thủ tục cân đo đong đếm, viết tag, tức là mô tả việc làm sai sót như thế nào, cái lỗ lớn bao nhiêu?, phải order rivet loại nào, sơn dùng cho rivet loại sơn gì để ngưà sét, có phải dùng seal ngừa thấm nước không?…Sau đó kỹ sư dưạ vào báo cáo để viết lệnh công tác. 

Măc dù supervisor rất khoan dung, tử tế, luôn miệng nói ai cũng có thể làm hư cả; tuy nhiên mọi nhân viên đều tự giác cố gắng do the right thing, the first time, vì khi làm hỏng việc thì tuy đồng nghiệp tỏ ra rất nhã nhặn, nhưng bản thân có cảm tưởng như họ ngầm nói nhau: that guy is stupid.
 

Thằng Sean điều khiển cái cần trục khổng lồ bắt từ những đà thép cứng thòng từ trên trần xưởng xuống, mải nói chuyện, cái part to kềnh suýt va vào khung thép;  Hắn đơ người ra, mặt xám ngoét .  Bình thường Sean hay khoe  là đã từng bấm nút bắn hoả tiễn Tomahawk oanh tạc Afghanistan trên tiềm thuỷ đĩnh nguyên tử, nhưng hôm nay hắn xếp ve, làm hư cái part bằng giá một chiếc xe xa xỉ hiệu Roll Royce là có thể bị sa thải ngay tức khắc .  “Bắn hoả tiễn khác xa với vận chuyển một cơ phận bằng cần trục nhé”. đồ phán với thuỷ thủ Sean, hắn lắp bắp: “Aye, aye, sir.”

Jessie, nước da đen bóng gương mặt vằn vện như một anh tây đen senegalaise gạch mặt trong đội quân viễn chinh Pháp, hắn hay bu lu bu loa, có khi lâu cả 30 phút trong giờ làm việc, và có tính toán rất ma mãnh; hắn kể chuyện hồi năm 1975, hắn đầu quân vào Thuỷ Quân Lục Chiến và được biệt phái canh gác cho trại tỵ nạn người Việt tại Camp Pendleton; hắn khoe là trông thấy nhiều cô Việt Nam trẻ và rất đẹp, có người đem rất nhiều vàng, đồ hỏi:
- Có chắc không?
Hắn gân cổ lên là chính mắt trông thấy và có người còn cho hắn cái dây chuyền mà hắn không chiụ nhận.  đồ hỏi tại sao, Jessie đáp:
- Nhận như vậy là mang tội ăn hối lộ, bị phạt tù.
 Hắn tự xưng là cựu chiến binh Việt Nam. đồ hỏi you có qua Việt Nam không? hắn đáp tỉnh bơ:
- Me gác cho trại tỵ nạn người Việt tại Camp Pendleton là đã coi như phục vụ tại VN rồi, me Vietnam Veteran, OK.

Micheal, Thuỷ Quân Lục chiến, dáng vẻ bất cần đời, để tóc kiểu Mohawk, đầu cạo nhẵn bóng trên đỉnh đầu để một chòm tóc kéo dài từ đỉnh trán đế sau ót, chân tay vạm vỡ, xâm những hình cổ quái. Làm việc có lúc rất chăm chỉ, đôi lúc mải mê với chiếc Iphone, lơ đễnh làm hỏng việc, những lỗi có thể tránh được, làm đồ rầu thúi ruột.  Hắn rất đẹp trai, môi dày, lông mày cong rậm, hàm răng trắng bóng, hắn có vẻ là một giác đấu La mã hơn là gốc dân đảo Hawaii.  

Micheal khoe căn nhà bằng gỗ, đen bóng gỗ mun cuả bố mẹ cất tại bãi biển Waikiki, biển trong xanh, giải cát trắng xoá, um tùm rợp bóng những hang dưà cao chót vót.  Hắn khoe dòng dõi thuộc hoàng tộc Hawaii.  đồ gọi Micheal là hoàng tử, hắn khoái chí cười tít mắt.  Hắn suýt chết tại Afghanistan vì xém đạp mìn tự chế cuả Al qaeda.   Mới làm tại hãng được 6 tháng, hắn trở nên tư lự, quanh cằm mọc rậm rì một hàng râu quai nón, đồ hỏi mãi hắn mới hé miệng:

- Nhớ mommy quá, làm ở đây một thời gian tôi sẽ trở về Hawaii, play with my mama.

Hy vọng Micheal sẽ được toại nguyện.

Xa hãng, tự nguyện về hưu đã hơn nưả năm, không nghe tin hãng lay off một ai, đồ cảm thấy hài lòng, đám trẻ cựu chiến binh vẫn có job để nuôi sống bản thân và vợ con. Rời chiến trường họ chỉ mong có một mái ấm no đủ, con cái được học hành tử tế.
 


Thỉnh thoảng lái xe đi qua hãng, đồ có thể hình dung dưới vòm tôn khổng lổ cuả các phân xưởng, những bắp thịt dắn chắc đang khoan, gò, lắp ráp các cơ phận máy bay phức tạp, để cho ra lò những chiếc phản lực cơ kiều diễm bay vút lên bầu trời cao thẳm để đưa hành khách đi khắp bốn phương trời, trong lòng đồ pha chút ít tự hào là mình đã góp một phần nhỏ cho những chuyến bay đó được an toàn, khách viễn du đi đến nơi về đến chốn.

đồ biển




  




No comments:

Bạn Đường- Nguyên Giao

  Trong một quán cà phê ở ‘ Thủ Đô Người Việt Hải Ngoại’ một ngày cuối tháng tư năm 1999, Hùng hỏi Giao: - Bạn đến Mỹ năm nào? - Năm 1975,...