Những buổi tan trường trên con đường cũ
Mến từng cột đèn, thương từng gốc cây
Gót nhỏ,đường quen, mịt mù bụi phủ
Chào gió giao mùa, dăm lá vàng bay...
KÝ ỨC TUỔI MƯỜI LĂM
(Về Nga, Quân, Khánh, những người bạn thân yêu của tôi thời hoa mộng)
Quân, Khánh nơi nào, Hằng, Nga nơi đây
Ký ức tuổi thơ thương nhớ vơi đầy
Ôi, thuở học trò thơm mùi giấy mực
Những buổi tan trường, hồn quyện vào mây
Những buổi tan trường trên con đường cũ
Mến từng cột đèn, thương từng gốc cây
Gót nhỏ,đường quen, mịt mù bụi phủ
Chào gió giao mùa, dăm lá vàng bay...
Có những buổi chiều nghỉ hai giờ cuối
Mình đến Bạch Đằng. Quân, Khánh nhớ không
Bốn đứa ăm kem. Nhỏ to cười nói
Đứa ngắm mây trời, đứa ngắm nước sông
Nga ước sau này sẽ là y tá
Đến khắp chiến trường xoa dịu niềm đau
Khánh mộng thi vào quân trường Võ Bị
Gìn giữ quê hương, bảo vệ đồng bào
Thế còn Quân? Quân thích làm gì nhỉ
Quân ấy à? Quân làm lính tàu bay!
Cánh sắt vẫy vùng trời quen đất lạ
Đem nắng xuân trải khắp nước non này
Và còn Hằng, Hằng thích là thi sĩ
Để làm thơ ca ngợi gió cùng mây
Ca ngợi giang sơn ngọc ngà, tuyệt mỹ
Của bốn nghìn năm trầm bổng, vơi đầy!
Ba mươi năm qua nhanh như giấc mộng
Ba mươi năm bùi, ngọt, đắng, cay, chua...
Ba mươi năm, nhạt phai trên màu tóc
Dâu biển thăng trầm, gió bão nắng mưa!
Quân, Khánh xưa ơi, tận cùng ký ức
Có khi nào nhớ lại tuổi mười lăm?
Nhớ những chiều vàng Tự Do, Nguyễn Huệ
Bánh cuốn Tao Đàn, nước mía Viễn Đông?
Nga bây giờ đã trở thành góa phụ
Sống âm thầm, tiếc nuối thuở vàng son
Kiếp tha hương, có những đêm không ngủ
Hằng vẫn làm thơ tiếc mộng chẳng tròn...
Quân, Khánh xưa ơi! Bây giờ đâu nhỉ
Phương trời nào nghe nhắc nhớ hay chăng?
Quân có tàu bay ? Khánh vào Võ bị
Như lời ta ước mộng thuở mười lăm ???
Song Châu Diễm Ngọc Nhân
1991
No comments:
Post a Comment