Hai hôm nay thời tiết ở San Diego quá nóng bức, mặc dù nhiệt độ chưa lên đến 100 độ, nhưng cái nóng hắt vào mặt thật kinh khủng, bước ra ngoài đường, đồ có cảm tưởng như hơi lưả hắt ra từ đống lưả lớn.
Nhận thấy chỉ có đi ra biển ngâm mình dưới làn nước mát là thượng sách, đồ bèn rủ bà đồ đi ra
- Lần này chiều ông đấy, tắm biển lần cuối cùng nghe rõ chưa?. Tôi bắt đầu phải dưỡng da không cứ chê ỏng chê eo chê tôi là black lady, ưà đen thì đã sao !
Ngâm người dưới dòng nước mát rượi mặc cho biển xô, song nhồi, đồ cảm thấy tâm hồn lắng đọng, nhìn những con chim hải âu riú rít trên đầu thả cánh về phiá mỏm hải đăng Point Loma. Sóng biếc bạt ngàn đua nhau xua vào bờ làm thành những đợt sóng trắng xoá.
Xa xa ngoài khơi một vài con tàu xuôi ngược, đồ nhận thấy bóng dáng cuả một, hai chiến hạm tuần tiểu ngoài xa. Những người lính thuỷ đang dõi mắt về xa để quan sát, tìm kiếm tung tích những kẻ xâm nhập và đôi lúc lại nhớ đến những người thân yêu trong đất liền. đồ ngày xưa cũng trong hoàn cảnh cuả họ và bây giờ đang xoay trần cùng bà đồ tắm biển trên một bãi biển sạch sẽ, vắng vẻ, phiá sau là khách sạn Del Coronado nổi tiếng với mái chóp mầu đỏ như lâu đài trong chuyện cổ tích. Hoàn cảnh anh thuỷ thủ trẻ và đồ khác biệt do tuổi tác và thể hiện sự tiếp nối như những đợt sóng cuả đại dương.
Trên đường về đồ nhìn thấy các nhân viên bưu điện đầu đội nón cối, đeo túi thơ nặng chiũ, âm thầm, mẫn cán dưới sức nóng gay gắt cuá ánh mặt trời, dảo bước phát thư cho đến từng nhà. đồ nghĩ
thầm, cái job này nhiều người Việt ta hằng ao ước dù cho có mỏi chân, chồn gối nhưng được cái là lương bổng kha khá.
Những anh tài xế lái xe bus vẫn thản nhiên lái những chiếc xe khổng lồ bon bon trên đường phố để đưa những ông già, bà cả, những người tàn tật, những người nghèo.. đi chợ, buá, đi bệnh viện.
Những anh công nhân *lục lộ mặc những chiếc áo màu cam, đầu đội nón cứng, mồ hôi nhễ nhại, đào sới mặt đường để ráp những đường dây điện, ống cống dưới cái nắng thiêu đốt…..đồ thấy họ thật vất vả, tự cảm thấy sự thảnh thơi, nhàn nhã cuả đồ như một tội lỗi???
Nhưng so đi, bì lại, đồ cũng đã trải qua những vất vả, khổ đau cả về vật chất lẫn tinh thần khi chiụ đựng những đòn thù cuả quân Việt Cộng, chúng khủng bố đến gốc rễ cuả hệ thần kinh, chà đạp, khinh rẻ những kẻ ngã ngưạ. đồ không bao giờ quên cảnh chúng bắt đi gỡ mìn bằng que tre, bắt hàng chục tù cải tạo cuốn mây quanh những thân cây khổng lồ, cột những đòn sóc, oằn lưng gánh, di chuyển hàng đoàn như những nô lệ thời La Mã.
Qua đến Mỹ, đồ cũng trần thân đi kiếm việc, năm lần, bẩy lượt bị lay off, có ai biết đồ nằm khoan những lỗ rivet trên cơ phận Boeing 787 làm bằng composit, bụi đen phủ khắp người và đã trải qua những công việc căng thẳng đầu óc, rêm cả tay chân cả chục năm trời đằng đẵng.
Nay đến tuổi về hưu, đồ tập quên hết mọi sự, tuổi nào cũng có sự sắp đặt sẵn cuả xã hội, nhất là ở nước Mỹ này, dù chưa đạt tới mức công bằng hoàn hảo, nhưng cũng khiến cho những người làm ăn chăm chỉ, lương thiện có một cuộc sống tương đối ổn định ngay cả ở tuổi về hưu.
Tuy nhiên họ vẫn có mối lo thầm kín là dù họ có dành dụm được một số tiền trong nhà băng, sắm được căn nhà để ở, nhưng nếu họ ngã bệnh, hoặc tàn tật, họ phải trả chi phí về bệnh viện và dịch vụ săn sóc người già cho đến khi nhẵn nhụi tài sản thì may ra mới được chú Sam ngó ngàng đến, vì tiền đóng Long Term Care insurance quá cao, ít ai có khả năng mua bảo hiểm loại này nếu không mua từ sớm, khi còn trẻ.
Dù sao mặc lòng, đồ vẫn mang ơn những anh thuỷ thủ, những chị đưa thơ, mấy ông tài xế xe bus, anh công nhân *lục lộ.., không có mồ hôi, nước mắt cuả họ, đồ và bà đồ không có được cảnh nhàn nhã như ngày hôm nay.
Thank you everybody. Thank you America .
đồ biển
Chú Thích: *Lục lộ, là tiếng Việt xưa để chỉ các công nhân làm cầu, làm đường, đạt cống, rãnh.
Chú Thích: *Lục lộ, là tiếng Việt xưa để chỉ các công nhân làm cầu, làm đường, đạt cống, rãnh.
No comments:
Post a Comment