KG: Một bài chưa từng thấy trên
truyền thông Cộng Sản Việt Nam với nội dung khen ngợi tiến trình đi lên con đường đa đảng,
dân chủ ở các nước Ả rập và Miến Điện. post trên trang mạng VietNamNet của chế độ CSVN hôm
1-1-2013 đã bị gỡ bỏ hôm nay.
Bài “Mùa xuân Ả rập và mùa xuân Myanmar’ của tác giả
Hồng Ngọc, nhìn lại đổi thay chính trị trong thế giới Ả rập và tại Miến Điện,
đã có nội dung ngầm ủng hộ đa nguyên, đa đảng, một chủ đề cấm kỵ, mặc dù bài viết
không trực tiếp nhắc đến Việt Nam.
Phải
chăng đang có một khuynh hướng thay đổi trong hàng ngũ đảng CSVN, nhìn
thấy đảng phải thay đổi nếu không sẽ........chết! Và cách thay đổi hay
nhất là "Top Down" kiểu Miến Điện, thay vì "Bottom Up" kiểu cách mạng
Hoa Lài khi người dân nổi giận và đứng lên lật đổ độc tài.
Minh Thi
’Mùa xuân Ả rập’ và Mùa xuân Myanmar
Cùng thuộc về một làn sóng dân chủ hóa trên thế giới, nhưng "Mùa
xuân Ả rập" để lại những vết thương sâu sắc chưa hứa hẹn ngày lành, thì
Mùa xuân Myanmar cũng chính là quá trình làm lành vết thương của thời kỳ độc
tài.
Mùa xuân bão táp ở Ả rập
Một loạt chế độ tại Ả rập - từng ưỡn ngực với sự "đặc thù" của văn
hóa Hồi giáo mà từ chối nền dân chủ - đã đồng loạt đi đến hồi kết. Tất cả được
châm mồi với chỉ một đốm lửa ở Tunisia
hai năm trước.
...Trong Mùa xuân Ả rập, cựu Tổng thống Yemen Ali Saleh đã ra đi theo một
cách êm ả nhất có thể: ông từ chức sau 33 năm cầm quyền và sang Mỹ đổi lại quyền
miễn tố, để lại một Yemen kiệt quệ và đối mặt với các cuộc nổi dậy và nội chiến.
Hầu hết trong số đó đều tiếp tục nhiệm kỳ của mình sau các cuộc "bầu cử"
không có ứng cử viên đối lập và chiến thắng với tỷ lệ phiếu bầu cực cao. Nhưng
sự "tín nhiệm cao" đó không che giấu được những vấn đề trầm trọng của
dân chúng và khối tài sản kếch xù của những nhà cầm quyền.
Và những cuộc nổi dậy của "Mùa xuân Ả rập" đã lột tả bản chất của
sự "tín nhiệm cao" (trong ngoặc kép) chính là sự sợ hãi của dân
chúng, chứ không phải vì đó là chính quyền của nhân dân như các nhà độc tài vẫn
tự xưng.
Nhưng sự cai trị bằng nỗi sợ hãi của dân chúng cũng tạo ra sự căm phẫn âm ỉ,
và nó sẽ bùng lên khi tích tụ đủ mạnh và có một mồi lửa ném vào.
Cái giá mà đất nước họ phải trả còn lớn hơn thế. Là sự kiệt quệ của dân
chúng do sự bòn rút của họ. Là sự hèn đụt và tính thụ động của dân chúng do sự
đe dọa của họ. Là sự khủng hoảng lòng tin và đạo đức của dân chúng, do sự cai
trị vô đạo đức và chia rẽ dân chúng của họ. Và cuộc nổi dậy như một vết thương
được làm loét thêm, do tâm lý trả thù không chỉ nhằm vào nhà độc tài mà còn hướng
cả vào những người từng tham gia hệ thống ấy, và những người được lợi nhờ hệ thống
ấy, tạo ra một xã hội bị chia rẽ.
Mùa xuân ấm áp với Myanmar
Myanmar, giành độc lập năm 1948, bị hết thống tướng này đến thống
tướng khác cai trị sau cuộc đảo chính quân sự năm 1962. Trong ngôn ngữ của
chính trị học, đó là chế độ Qủa đầu (độc tài nhóm), một hình thức tinh vi hơn của
độc tài cá nhân.
Dù tinh vi tới đâu thì bản chất của mọi chế độ độc
tài đều là cai trị đất nước để phục vụ cho quyền lợi của những kẻ cai trị, thay
vì để phụng sự nhân dân và đất nước. Đó là nguyên nhân Myanmar từ vị thế là một
đất nước phát triển hàng đầu châu Á đầu thập kỷ 1960 đã tụt hậu và kiệt quệ
thành một nước lạc hậu nhất ở Đông Nam Á những năm qua.
Đứng trước nguy cơ bị lệ thuộc vào cường quốc láng
giềng, giới lãnh đạo Myanmar
đã có những thay đổi kịp thời và ngoạn mục.
Cuộc bầu cử dân sự năm 2010 tưởng như chỉ là mang
tính hình thức để hợp thức hóa sự cai trị của những tướng lĩnh cũ, mà Tổng thống
được bầu vào Mùa xuân 2011 Thein Sein nằm trong số này. Lần đầu tiên nắm quyền
cao nhất ở Myanmar, vị tướng cũ đã từ bỏ đường lối cai trị độc tài, bằng cách
chấm dứt những dự án của cường quốc láng giềng gây nguy hại cho Myanmar, công
nhận đảng đối lập và tổ chức cuộc bầu cử bổ sung tự do vào Mùa xuân 2012, phóng
thích hàng loạt tù nhân lương tâm, và cho phép tự do báo chí.
Myanmar còn có một nhân vật vĩ đại nữa làm biểu tượng
cho quá trình dân chủ hóa: Aung San Suu Kyi, người đã để lại gia đình của mình ở
nước Anh để trở về nước vận động dân chủ năm 1988 bất chấp bị đàn áp, đe dọa, bắt
bớ, cấm tranh cử, rồi bị giam lỏng trong thời gian bầu cử năm 1990. Kết quả: bà
chiến thắng áp đảo cùng Đảng của mình (82% số phiếu) nhưng bị từ chối chuyển
giao quyền lực và tiếp tục bị giam lỏng, và bà từ chối rời khỏi đất nước để tiếp
tục cuộc đấu tranh cho dân chủ. Ngày đó đã đến như mong mỏi của bà và nhân dân Myanmar, cho dù
Đảng của bà chỉ tranh cử ở cuộc bầu cử bổ sung 45/664 ghế.
Một người từ bỏ quyền lực độc tài để đưa đất nước
đến với dân chủ, và ca ngợi đối thủ từng bị phe mình giam giữ. Một người đã chiến
thắng trong cuộc bầu cử dân chủ nhưng chấp nhận sự cai trị của chính phe phái từng
tước đoạt quyền lực của mình, thậm chí vận động quốc tế xóa bỏ cấm vận với
chính quyền đương nhiệm, để tìm kiếm sự khởi đầu mới cho quá trình dân chủ hóa
đất nước. Qúa trình dân chủ hóa của Myanmar, nhờ vậy, đồng thời là quá trình
hòa giải dân tộc, giúp Myanmar không chỉ giữ được hòa bình mà còn giảm nguy cơ
bị chia rẽ.
Đó là lý do cả hai được xếp hàng đầu trong danh sách 100 nhà tư tưởng của thế
giới năm 2012 do Tạp chí Foreign Policy (Mỹ) lựa chọn. Riêng Thein Sein được tờ
Straits Time (Singapore)
bình chọn là Nhân vật châu Á của năm 2012. Vì từ bỏ độc tài quyền lực để trả
quyền lực về cho nhân dân luôn là lựa chọn vô cùng khó khăn của mọi chế độ độc
tài trong lịch sử.
Nhưng đó là lối thoát duy nhất cho một quốc gia muốn phát triển, và ngay lập
tức đầu tư nước ngoài đã xếp hàng vào Myanmar. Và cũng là lối thoát duy
nhất cho nhà độc tài để tránh bị xét xử hay bị giết hại khi dân chúng nổi dậy
và trả thù, như đã diễn ra với "Mùa xuân Ả rập".
Ba ngàn năm trước, nhà tư tưởng chính trị Khương Tử Nha đã thấu hiểu điều đó
khi nhắc nhở Chu Văn Vương rằng: Thiên hạ không của riêng ai, thiên hạ là của cả
thiên hạ, chung lợi ích với thiên hạ thì được thiên hạ, đoạt lợi ích của thiên
hạ thì mất thiên hạ. Nhờ tư tưởng đó, nhà Chu tồn tại tới tám trăm năm, và là thời
kỳ phát triển rực rỡ nhất về tư tưởng, triết học, binh pháp, kỹ thuật của Trung
Quốc cổ và trung đại.
Ngày nay, không cần phải thông thái như Khương Tử Nha cũng biết điều đó. Quá
nửa quốc gia trên thế giới là những nền dân chủ, thể chế buộc chính quyền phải
chung lợi ích với thiên hạ, thay vì chờ đợi chính quyền tự nguyện như triều đại
nhà Chu. Nhờ thế, những quốc gia thịnh vượng
nhất, văn minh nhất đều là những nền dân chủ.
No comments:
Post a Comment