"Vô Nhà-hàng bị đuổi"
Cái Bác này "Xui" quá, hăm-mấy năm ở Paris tôi chưa từng bị, mà ngay cả ở VN, ở Mỹ cũng chưa từng bị "đuổi" như-vậy !
Các Tiệm-ăn luôn muốn có đông khách để tạo hình-ảnh tốt cho người đi ngang, nhưng vào "giờ cao-điểm", ăn xong rồi khách không kêu thêm gì nữa, mà cứ ngồi nói-chuyện, thì có-thể bị "mời đi" bằng cách hỏi lịch-sự "Ông, Bà có cần gì thêm nữa không ?". Thế là khách đủ hiểu và tự-giác "biến", nhường bàn cho người khác !
Hình : Quán "Đuổi" : 54 Rue du Mont-Cenis, 75018 Paris, France
Với cái nhìn của người từng sống ở Paris, tôi ghi-nhận :
Tiệm "Đuổi Khách" này có tên "Sourire de Saigon", nghĩa là "Nụ-Cười SG", Tay-chủ "Ngon" đấy, tự-tin tự-nhận mình là 1 Tiệm-ăn VN, không phải Tiệm Tàu (vì hầu-hết người Pháp đều biết Saigon là thủ-phủ của Cochinchine tức Nam-Kỳ VN, Thuộc-địa cũ của họ ! Bắc-Kỳ (Tonkin), Trung-Kỳ (Annam) : là xứ "Bảo-hộ" thôi, Nam-Kỳ mới là "Thuộc-Địa". Họ gọi chung : "Les Trois Kys", nhưng quy-chế khác nhau, Colonie và Protectorat !)
Hầu-hết các tiệm-ăn VN và Tàu ở Pháp đều "lập-lờ nhập-nhằng" ghi cả 2 Chữ "Việt, Tàu" để chiêu khách, khiến-cho ai thích món-ăn Việt hay Tàu đều bị "dụ" mà vô !
(Nếu tinh-ý, Ta có-thể biết Chủ là Tàu hay Việt, qua Chữ nào để trước, thí-dụ bảng đề "Restaurant Vietnamien Chinois" thì chủ là VN, "Restaurant Chinois Vietnamien" : thì đó là tiệm Tàu. Nếu thích ăn món Việt hay Tàu nên lựa đúng tiệm hãy vô ! Ta biết nhưng Tây không biết.)
Ngoài-ra còn 1 điều ghi-nhận nữa,
Paris gồm 20 Quận nội-thành, có ZIP Code là 75001 --> 75020, nhìn 2 số cuối biết Quận mấy.
Paris không có chỗ nào là "Trung-Tâm Thành-Phố" (như "Bến-Thành của SG"), mà mỗi Quận đều có Trung-Tâm riêng. Quận 1 (75001) nằm ở vị-trí chính giữa, nhưng không phải "Trung-Tâm Thành-Phố". Tòa Thị-Chính Paris đặt ở Quận Tư (75004), nhưng Quận Tư không hề là Trung-Tâm.
Thật khó xếp-hạng từng Quận của Paris : "Quận nào 'ngon' hơn Quận nào ?", nhưng có 2 điều mà ai cũng đồng-ý :
- Quận 16 (75016) : là "sang" nhất, Nhà mắc nhất, Tour Eiffel, Khải-Hoàn-Môn ở đây, Diễn-binh Quốc-khánh cũng tại đây..
Cứ nghe ở "Paris Seizième" (Paris 16th.) là "đáng-nể" rồi !
Các Tài-tử Điện-ảnh, Ca-sĩ đều ở đây.
Madame Ngô-Đình-Nhu cũng mua căn Chung-cư ở đây...
Mà trái-lại là :
- Quận 18 (75018) : được coi là "Bần" nhất, "Xùi" nhất ! Tuyến Métro số 2 chạy ngang Quận 18 là ít an-toàn nhất, móc-túi nhiều nhất, dân nhập-cư "Rệp, Đen" đông nhất !
Người-viết Bài ghi rõ địa-chỉ cái Quán "Đuổi Khách": Sourire de Saigon , 54 Rue du Mont-Cenis, 75018 Paris, France
Đó là điều "ghi-nhận" thôi, chứ vẫn rất đáng ngạc-nhiên, nếu có "Quán Đuổi Khách" nào kỳ-cục như-rứa, cho-dù cái Quận 18 là "Bèo" nhứt, "Hẻo" nhứt Paris !
Đệ-nhất Phu-nhân "Rồng-Cái" Trần-Lệ-Xuân (Dragon Lady) không thể ở đây (75018), mà phải ở Paris 16 chứ !
Bản-đồ 20 Quận của Paris :
2,2 Triệu người sống "chen-chúc" trong 1 diện-tích hơn 100 km2, nên không có House mà chỉ toàn Apartments. Dân-số "nội-thành" này chỉ là 17% của cả Vùng Paris (Région Parisienne), gọi là Île-de-France.
ILE DE FRANCE (13 triệu dân) :
Gồm Paris (75) và thêm 7 Départements nữa : 77, 78, 91, 92, 93, 94, 95
- "Gặp nhóm học-sinh 15 em, chỉ có 2 là Da-trắng"
Chà ! cái Bác này lại "Xui" nữa rồi, mà hình-như còn.. "Khó-tánh" ?
Trắng hay Đen thì cũng không phải là.. Vàng giống Bác-ta, không "mắc-mớ" gì Bác-ta hết !
Dù "thích" Trắng hay Đen hơn, thì cả 2 đâu có "ưa" Vàng ! Can-chi "khởi niệm" mà tạo "Ý-Nghiệp" ?
Hãy thử nghĩ về trường-hợp, có 1 Chú du-khách Da-đen từ Africa qua Mỹ du-lịch, ghé thăm khu Little Saigon, gặp 1 đám học-sinh, chục Em thì "9 Vàng, 1 Trắng" (khó có Em nào Đen giống Chú du-khách African đâu nhé, Orange County, California rất ít Đen), khiến Chú Ghi-nhận Ghi-nhớ, rồi Ghi-chép vào "Nỗi buồn Cali" của Chú !?
Đi du-lịch có nhiều cái để thưởng-ngoạn lắm, không nên bận-tâm "Màu-da" của mấy Cháu Nhi-đồng ?
Nếu "chẳng-may" gặp đám học-sinh "Vàng" nhiều quá, có-thể Chú sẽ ko ngạc-nhiên nếu Chú nhìn bao-quát, hiểu rằng Mỹ là nước nhập-cư, đặc-biệt là California, mà nhất là Orange County, và nhất là 2 thành-phố Westminster, Garden Grove : rất đông Vietnamese !
Du-khách nào "lọt" vô đây, nếu bị "Xui" gặp 1 đám học-sinh toàn "Da-vàng Mũi-tẹt Mắt-hí Tóc-cứng", mà "ngứa-mắt buồn-phiền" thì.. So Sorry !
Pháp cũng là 1 quốc-gia nhập-cư, đặc-biệt là Paris
Người nhập-cư chiếm khoảng 10% dân-số nước Pháp (67 triệu), chia làm 3 nhóm chính :
- Từ các quốc-gia Âu-Châu (da trắng)
- Từ Bắc-Phi và Trung-Đông (người "Rệp", da trắng-đục, nhiều râu-ria, theo Hồi-giáo)
- Từ Phi-Châu Đen
Phi-Châu nói chung là da-đen, nhưng phía Bắc có 5 quốc-gia nước-da "trăng-trắng" là : Algeria, Tunisia, Libya, Egypt (Ai-cập), Morocco (Ma-rốc); phía Nam là 1 quốc-gia "vừa Trắng vừa Đen" : South Africa (Nam-Phi)
Trong 3 nhóm này, "Nhóm Đen" là ít nhất !
Nếu biết những thông-tin trên, thì thấy cái Bác du-khách này khá.. "đen", gặp 13/15 Em học-sinh là.. "Đen" ! Mà ở Paris thôi, chứ tỉnh nhỏ, 15 Em rất có-thể chẳng Em nào Đen hết !
- Chuyện móc túi
Đây là "vấn-nạn" có thật ! Vì Paris là thành-phố rất nhiều du-khách (nhất thế-giới), mà lại hay đi bộ ngắm cảnh, nên là nơi "hoành-hành" của bọn móc túi. Mấy trường-hợp dễ bị móc là ngay tại các địa-điểm du-lịch, trên Métro (vào lúc lên, xuống, hoặc khi đông khách, phải đứng quá gần nhau), và nhất là khi đi cầu-thang cuốn !
Pháp cũng như các nước Âu-Châu khác, mật-độ cao chứ không rộng thênh-thang như Mỹ. Khi cần phải "tận-dụng đất" thì hay xây cao, vì-thế "cơ-hội" sử-dụng thang-cuốn là rất thường-xuyên hơn ở Mỹ !
Thang Cuốn (Escalator)
Khi đi thang-cuốn nên lưu-ý :
- Theo thông-lệ, nếu Đứng thì giữ bên Phải, Đi thì giữ bên Trái (đừng làm ngược-lại kẻo dễ bị va-chạm cọ-quệt với người khác !)
- Nếu đi chung 2, 3 người : Ta không nên đứng "hàng-ngang" cạnh nhau, làm cản-trờ những người vội-vã muốn bước đi ở bên trái ! Mà đứng "nối-đuôi" nhau, cùng nép vào bên phải !
- Bình-thường, không vội-vã gì, ta Đứng cho khỏe, nhưng không nên đứng gần ai, thế thì nên làm như-sau :
+ Chờ cho người trước cuốn đi được 4, 5 bậc rồi mới bước vào
+ Nếu bị kẻ nào bước theo sát ngay sau đít, thì ta bước liền thêm 2 bậc nữa, để xa nó mà vẫn còn khoảng-cách với người đứng trước !
+ Mình bước tới để KHÔNG cho nó đứng sát ngay sau đít, mà nó cũng bước theo, thế là rất không bình-thường, khi-đó phải cảnh-giác tối-đa, lập-tức lách qua bên trái, bước nhanh đi khỏi, và đề-phòng, Có-thể quay lại nhìn (không cần phải lịch-sự với cái thằng "Bám-Đít", mình bước đi mà nó cũng bước theo để cố-ý tiếp-tục đứng sát mình, thì quá khả-nghi rồi !)
+ Khi đi thang-cuốn điều tối-kỵ là "Tự mình Đứng sát ngay sau người trước", rồi bị "Thằng sau bước theo, đứng sát ngay sau đít mình"... Sau-đó, có 1 thằng đang Đi ở bên trái bỗng "Đứng lại sát ngay cạnh mình" ! Thế-là Bạn bị kẹp giữa 3 thằng rồi, còn 1 mặt nữa thì bị chặn bởi cái Thang-cuốn !
Thằng trước, bình-thường không phải kẻ-gian, là tại do chính Bạn sơ-ý "bám đít" nó, nhưng Thằng sau và Thằng cạnh : có-thể là đồng-bọn. Chúng ta rất không nên để mình bị trong tình-huống này !
Chưa nói chuyện móc-túi, cướp-bóc, dí dao, kẹp cổ..
Thằng sau "nhảy-mũi" là Bạn "ướt gáy" !
Thằng trước "đánh dắm" thì Bạn "ngộp-thở" !
Thằng bên trái "hôi-nách" : bạn cũng "thua" luôn !
Tóm-lại, khi đi thang-cuốn, không bám sát ai, và không cho ai bám sát mình, Luôn giữ khoảng-cách an-toàn !
Như-vậy việc đầu-tiên phải làm là :
Chờ cho người trước cuốn đi được 4, 5 hay 6, 7 bậc rồi hãy bước vào !
Can-chi phải vội, nếu vội thì đừng Đứng (bên phải) mà Đi luôn (bên trái)
Du-lịch tới nước khác, ta nên để-ý khi đi Thang cuốn họ Đứng bên nào ? Đa-số là Phải thôi. Tuy-nhiên cũng có ngoại-lệ, gần VN nhất là "thằng" Singapore : Đứng bên phải mà Đi bên trái (Có-lẽ tại họ lái-xe bên trái ?)
Các thành-phố lớn ở VN, cũng ngày càng nhiều Thang Cuốn, nhưng hầu-hết người-ta chưa biết cách sử-đụng, chưa ý-thức sự nguy-hiểm đủ chuyện của Thang Cuốn ! Thậm-chí các cơ-sở lắp-đặt cũng không biết luôn (?), 1 điều căn-bản nhất mà không ghi ra để hướng-dẫn tập-quen cho mọi người, đại-khái là : "Khi Đứng hãy giữ bên Phải, nhường bên Trái cho người cần Đi"
(Thật-là nghịch-lý, ở Pháp Mỹ ai cũng biết rồi, thì lại rất thường thấy những bảng nhắc-nhở "hơi thừa" : "Tenez votre Droite", "Keep your Right" (= Hãy đứng về bên phải của bạn); Trong-khi ở VN, hầu-như không ai biết, chưa có thói-quen sử-dụng thang-cuốn, thì lại không hề được nhắc-nhở ! Để thành-lập 1 "Quy-ước hợp-lý" cùng hiểu với nhau, như 1 cách tự-động, khi chạy xe luôn giữ bên phải, thì đi thang-cuốn cũng thế !)
Ngoài chuyện móc-túi, Paris còn mấy vấn-nạn nữa "làm phiền" du-khách, là thường hay có Biểu-tình và Đình-công (Manifestation et Grève), đường phố hay bị mấy "Con Cầy".. "Thả Mìn", du-khách đang "Thả Hồn" theo cảnh-đẹp.. mà lỡ "Đạp Mìn" thì đúng là.. "Nỗi buồn Paris" !
(Cái vụ "Mìn Cầy" này, nay đã bớt hơn trước)
Nhưng dù-cho có nạn "Móc Túi", "Đạp Mìn", Hotel khá mắc, Euro lên so-với Dollar, nói-chung giá sinh-hoạt mắc-mỏ hơn Mỹ... vv...
Thì Pháp vẫn là :
"Quốc-gia hàng đầu Thế-giới về Du-lịch" :
"Le Pays le plus touristique du Monde"
"The most visited Country in the World"
"Con-số nói lên tất-cả"
Chúng ta hãy xem 6 quốc-gia có nhiều du-khách nhất thế-giới sau-đây, Pháp đứng đầu !
Hoa-Kỳ và Tàu-Quốc : là 2 quốc-gia "Siêu lớn", như-vậy thì đâu có nhiều lắm !
Mỹ, 50 Tiểu-bang, biết bao cảnh đẹp, là đất-nước được nhiều người "muốn di-dân tới nhất", thế-mà tổng-cộng du-khách lại không bằng 1 mình Pháp (chỉ lớn xấp-xỉ 1 Tiểu-bang của Mỹ) ?
Ý : nhờ có 2 điểm "mạnh" mà không đâu có : nhiều các kiến-trúc cổ, đền-đài, đấu-trường của đế-quốc La-Mã, và Tòa-Thánh Vatican, là nơi mà tất-cả mọi người Thiên-Chúa-Giáo trên khắp thế-giới đều mong-ước được tới thăm-viếng ít-nhất 1 lần trong đời.. mà cũng chỉ xếp thứ 5 ?
Anh-Quốc : được coi là "Thánh-địa" của các nước nói tiếng Anh, của các quốc-gia thuộc Khối Liên-Hiệp-Anh "Mặt-trời không bao giờ lặn", nhưng số du-khách chưa bằng nửa Pháp ?
Tây-Ban-Nha : là nước cực Nam của Âu-Châu, ấm-áp nhất "Âu-Châu lạnh-lẽo", nên đón nhiều du-khách Âu-Châu nhất so-với các nước Âu-Châu khác, đồng-thời cũng là "Thánh-địa" của các quốc-gia ở Nam và Trung Mỹ-Châu nói tiếng Tây-Ban-Nha, nhờ đó có nhiều du-khách không thua Hoa-Kỳ, nhưng vẫn không hơn Pháp !
- PHÁP – 82,6 TRIỆU LƯỢT KHÁCH. Pháp dẫn đầu thế giới trong danh sách quốc gia được du lịch nhiều nhất. ...
- MỸ – 75,6 TRIỆU LƯỢT KHÁCH. ...
- TÂY BAN NHA – 75,6 TRIỆU LƯỢT KHÁCH. ...
- TRUNG QUỐC – 59,3 TRIỆU LƯỢT KHÁCH. ...
- Ý – 52,4 TRIỆU LƯỢT KHÁCH. ...
- VƯƠNG QUỐC ANH – 35,8 TRIỆU LƯỢT KHÁCH. ..
Ta nên lưu-ý những con-số thống-kê này hơn là những chi-tiết lẻ-tẻ, cá-biệt.
Chuyện Móc Túi thì có-thể bị bất-cứ ở đâu chứ không riêng gì Paris, nên cẩn-thận bằng cách : Gửi Passport, Giấy-tờ ở khách-sạn, đừng mang theo nhiều Tiền-mặt và để ở túi trước..
Have Good Trip !
Bon Voyage !
lmh
------------------------------ ------------------------------ ----------------
Nỗi buồn Paris
Bài cuối viết về Paris , tui muốn chia sẻ một ít chuyện không vui trong con mắt người đi du lịch.
Đó là chuyện ... móc túi. Trước khi đi , từ năm trước đã có nhiều bạn cảnh báo rồi, you tube cũng nhiều chia sẻ bởi KD và một số bạn khác. Đến Pháp , nơi đông người cũng đều có bảng cảnh báo còn kèm video minh hoạ. Nhưng lực lượng cảnh sát Pháp mỏng hơn bên Ý , có lẽ vì phải lo đối phó với những tệ nạn khác. Thường khi đi đâu đó mình hay để ý những chàng "đen" .... Nhưng những chuyện xảy ra hoặc nghe người khác kể đều là do bọn "trăng trắng" thực hiện. Chuyện thế này mà chính tui suýt nữa thành nạn nhân: Hôm 29/4, đi xe điện ngầm, xe chỉ ngừng khoảng 30 giây nên mọi người hối hả lên xe , tui thấy một cô gái khoảng 15 tuổi giành vào trước, con ghệ này làm như đi lộn xe nên vừa bước lên là quay xuống, như vậy là nó cản đường làm tui lên xe hơi khó khăn, lúc đó mấy người sau bị dồn cục, phản ứng tự nhiên của tui là thò tay chận cái bóp phía sau thì cũng vừa chạm vào tay một tên đứng sau đang thọc vào túi mình. Biết bị lộ bọn chúng không lên xe nữa, con nhỏ tui nghi cũng là đồng bọn. Thằng "móc" không thành còn trẻ, đeo một cái balo nhỏ trước bụng để che cái tay. Bọn chúng quay lưng đi mất , không lên xe dù lúc đầu chen lấn.
Một chuyện nữa do một người bạn trong đoàn kể lại, cũng trên xe điện ngầm, có một anh trông trí thức đang "quẹt" điện thoại, cái điện thoại cũng "cùi". Quẹt thế nào mà rớt xuống đất, ảnh lui cui vạch cái chân người bạn tôi để tìm nó, để giữ thăng bằng, hắn ôm luôn cái chân người bạn, mọi người lúi húi tìm giùm hắn, một tên khác móc liền. Xui cho hắn người bạn đã để ý , dù hai chân bị nắm mà vẫn nắm được tay tên này. Bọn chúng tỉnh bơ rồi lặn mất. Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc.
Có rất nhiều kịch bản và luôn luôn được sáng tạo "up to date". Nó làm cuộc đi chơi của du khách mất vui hén!
Còn một chuyện buồn khác, số là gần khách sạn có một quán ăn Việt, nghe quảng cáo cũng ngon. Đêm đó đi về khuya, ghé vô kiếm tô phở cho chắc bụng. Khách khá đông , thu xếp một hồi mới có chỗ ngồi. Tui gọi một tô phở. Ông chủ quán từ tốn nói : (tui viết nguyên văn) Đây là nhà hàng, không phải quán nhỏ, ăn tối chỉ có tô phở là không được.
- Thế thì làm sao?
- Phải đặt thêm một vài món nữa.
- Thôi, tôi không có thì giờ...
- Vậy xin mời.... Rất lịch sự ổng mở cửa mời tui ra.
Tui thiệt không hiểu, có bạn nào ở Pháp giải thích giùm, có phải là tập quán nước Pháp không? Hay họ không thích khách Việt vì tiền Euro cao nên xài hạn chế?. Khách Việt ngày xưa không biết ra sao, chứ khách du lịch bây giờ lấy tiền đốt ổng cũng cháy tiêu chứ bộ. Bó tay luôn. Cũng may cũng còn mấy gói mì mang theo he he.
Một nỗi buồn khác, nói ra thì mang tiếng kỳ thị nhưng nó là sự thật chính mắt tui thấy. Hôm đi vườn Lục Xâm. Có một giáo viên dắt lớp mình đi thăm vườn. Tui đếm trong cả lớp chỉ có 2 em da trắng. (Lớp có 15 em) Các em khoảng 10 tuổi. Nếu các lớp khác cũng vậy thì vài mươi năm nữa nền văn hoá Pháp ít nhiều ảnh hưởng. Nó cũng là một nỗi buồn... (xin lỗi)
Tui cũng viết trong mấy bài trước, thời thế bây giờ là "vật đổi sao dời". Không có gì là mãi mãi. Nên buồn chút thôi nghe bà con.
Tạm biệt nước Pháp.
No comments:
Post a Comment