CẢM ƠN ĐỜI CÓ PHÚT
NÀY
(Theo tâm sự của hai người bạn gặp lại sau 20 năm xa
cách.)
Hai mươi
năm gặp lại nhau
Chân chim đuôi mắt, đỉnh đầu tuyết
pha
Bắt tay, nâng chén, cười
khà
Mờ trong đáy mắt lệ sa cay
nồng
Hỏi nhau : "Già lắm phải
không
" Hèn chi hai đứa ngại ngùng gọi tên
?!"
Ba mươi năm, thuở hồn
nhiên
Hai người bạn tuổi thanh niên yêu
đời
Một anh vui tính hay
cười
Một anh ít nói, nhìn trời, làm
thơ
Quen nhau cũng rất tình
cờ
Trong ngày nhập ngũ, trong giờ ghi
danh
Ra trường, một đứa Khe
Sanh
Một đi Quảng Trị quân hành chia
tay
Đôi khi
mới có một ngày
Gặp nhau khói súng còn cay chiến
hào
Thế rồi đời với
chiêm bao
Cùng theo vận nước trôi vào đau
thương
Ngựa hồng ai gỡ yên
cương
Kiếm cung ai bẻ, can trường ai
thiêu
Đứt dây, thân phận con
diều
Hùm thiêng, cũi hận, nhìn chiều nắng
phai
Tháng năm, đau nỗi quan
hoài
Một lần chuyển trại giáp hai mặt
nhìn
Cùng nhau đôi phút lặng
im
Rồi chia mẩu sắn cho đêm bớt
dài
Hai mươi năm, áng mây
bay
Quê người tao gặp lại mày, mừng ơi
!
Vẫn mày, vui tính hay
cười
Vẫn tao, ít nói nhìn trời làm
thơ
Nhưng thơ tao đấy, bây
giờ
Có hồn
vong quốc đợi chờ giải oan
Là mày, vẫn tiếng cười
vang
Là tao, thơ vẫn bạt ngàn gió
bay
Cảm ơn đời có phút này....
Ngô Minh Hằng
No comments:
Post a Comment