KHÔNG THỂ SO SÁNH NAM VIỆT NAM VỚI NAM HÀN
Vào ngày 11tháng 3 năm 2015, thông tín viên Tường An của đài RFA hỏi bà Dương Thu Hương là “Tại sao bà cho là phải xét lại chữ “QUỐC HẬN” của những người miền Nam, những người đã thua trong cuộc chiến này?”, bà Dương Thu Hương đã trả lời: “…Trước khi hận những người khác họ phải hận chính họ. Tại sao cùng một thời điểm, người Mỹ tạo ra những điều kiện để tạo ra chính sách dân chủ của 2 nơi : miền nam Việt Nam và miền Nam Hàn Quốc. Tại sao Hàn Quốc chiến thắng mà Việt Nam chiến bại ? Tại sao cùng một cơ hội lịch sử như thế, người Nam Triều Tiên họ đã chớp lấy cơ hội để biến đất nước của họ thành một xứ sở văn minh phồn thịnh, còn miền Nam thì không?
Nếu là một người không có trình độ và thiếu hiểu biết thì câu hỏi trên cũng là bình thường. Nhưng bà Dương Thu Hương cũng là một người đã bước vào ngưỡng cửa đại học, bà lại là một nhà văn có tiếng, một nhà bất đồng chính kiến nổi danh. Vậy mà bà lại hỏi một câu hỏi thiếu hiểu biết, nếu không muốn nói là ngớ ngẩn như vậy.
*Tuy Việt Nam và Triều Tiên bị chia đôi, nhưng hoàn cảnh khác nhau.
*Tuy cùng được Hoa Kỳ hỗ trợ, nhưng chính sách của Hoa Kỳ cũng khác nhau.
I/ Tuy Việt Nam và Triều Tiên bị chia đôi, nhưng hoàn cảnh khác nhau.
Tuy Triều Tiên cũng bị Nhật đô hộ từ 1910 và tới năm 1945, sau khi Thế Chiến thứ hai chấm dứt, Triều Tiên cũng bị chia hai. Nhưng vì Nhật là nước thua trận nên không những không thể trở lại Triều Tiên mà cũng không còn một tí quyền hành gì để ảnh hưởng tới người Triều Tiên. Năm 1950, khi biết Tổng Thống Mỹ Truman không coi Nam Triều Tiên và Đài Loan là vành đai an toàn của Mỹ, thì Liên Xô đã coi đây là cơ hội thuận lợi để thống nhất Triều Tiên dưới chế độ Cộng Sản. Liên Xô đã tăng nguồn viện trợ quân sự và vũ khí cho Triều Tiên lên tới 870 triệu rúp và cử hơn 3,000 cố vấn quân sự sang giúp Bắc Triều Tiên, chuẩn bị tiến hành thống nhất lãnh thổ.
Ngày 25/6/1950. Bắc Hàn (Bắc Triều Tiên) tấn công Nam Hàn (Nam Triều Tiên), có lúc Bắc Hàn đã tiến sát Seoul, thủ đô của Nam Hàn, khiến Tổng Thống Hoa Kỳ lúc bấy giờ là Truman phải xin Liên Hiệp Quốc để đưa quân vào can thiệp và đã đẩy lùi quân Bắc Hàn về phiá bắc tới tận sông Áp Lục, giáp ranh với biên giới Trung Quốc. Nếu tướng Mac Arthur không bị cách chức, chắc chắn ông đã đẩy quân Bắc Hàn tới tận biên giới Trung Cộng và có thể đã thống nhất Triều Tiên dưới quyền của chính phủ Nam Hàn . Cuộc chiến kéo dài 3 năm, kết thúc bằng thoả hiệp ngừng bắn vào ngày 27/7/1953 và lấy vĩ tuyến 38 làm ranh giới chia đôi hai miền Nam Bắc.
Cuộc chiến Triều Tiên đã để lại hai hệ quả quan trọng sau:
1/ Người dân Nam Hàn đã hiểu rõ Cộng Sản Bắc Hàn là gì. Do đó quân đội Nam Hàn nói riêng, người dân Nam Hàn nói chung, có lập trường chống Cộng Sản dứt khoát, không khoan nhượng.
2/ Khi bị đẩy lui về phiá bắc, chính quyền Bắc Hàn, không có thì giờ và cũng không có cơ hội để chôn dấu vũ khí và cũng không có cán bộ để mà cài người ở lại nằm vùng phá hoại miền Nam. Do đó chính phủ và người dân Nam Hàn có thì giờ để kiến thiết đất nước, canh tân xứ sở.
Trái lại, sau năm 1945, Việt Nam tuy không bị chia đôi, nhưng Pháp thuộc phe đồng minh là phe thắng trận nên đã tìm cách trở lại Việt Nam. Việt Minh tức Việt Cộng, sau khi cướp được chính quyền của chính phủ Trần Trọng Kim, đã đón nhận người Pháp trở lại rồi toa rập với Pháp để tiêu diệt phe quốc gia rồi gây nên cuộc chiến Việt-Pháp vào 19/12/1946 để giành chính nghĩa với người Việt quốc gia. Người quốc gia ở thế kẹt, không thể nào vừa chống Việt Minh (Việt Cộng) vừa chống Pháp nên tạm thời phải dựa vào người Pháp để chống lại Cộng Sản Bắc Việt.
Cuộc chiến Việt Pháp kéo dài 8 năm (1946-1954) và kết thúc bằng Hiệp Định Geneve, chia đôi đất nước Việt Nam, lấy vĩ tuyến 17 làm ranh giới hai miền. Theo điều 10 của Bản tuyên bố cuối cùng ngày 21/7/1954 thì “chính phủ Pháp sẵn sàng rút quân khỏi lãnh thổ Việt Nam, Lào và Campuchia theo yêu cầu của chính phủ những nước liên quan trong thời gian do các bên lựa chọn”. Trên thực tế thì quân đội Pháp đã rút khỏi Việt Nam từ 1955 theo lời yêu cầu của chính phủ miền Nam Việt Nam tức chính phủ Ngô Đình Diệm. Tuy nhiên nó đã để lại những hậu qủa khác hẳn những hậu quả cuộc chiến Triều Tiên như sau:
1/ Hầu hết người dân Việt Nam không hiểu rõ Cộng Sản Việt Nam là gì lại thêm sự tuyên truyền bịp bợm của Việt Cộng nên đều nghĩ là Việt Cộng có chính nghĩa. Do đó người dân Việt Nam nói chung, người miền Nam nói riêng, không có lập trường chống cộng dứt khoát. Phần lớn người dân quê miền Nam, ban ngày thì theo quốc gia, nhưng ban đêm lại hoạt động cho Cộng Sản Việt Nam. Ngay cả một số trí thức miền Nam cũng vậy, tuy sống dưới chính thể quốc gia, nhưng lòng họ vẫn hướng về miền Bắc. Họ tìm cách đả phá, chỉ trích chính quyền và đòi hỏi những điều chính quyền miền Nam không thể thỏa mãn họ được. Họ không cần biết là Việt Cộng luôn luôn tìm cách lợi dụng những sự bất an và xáo trộn của xã hội để phá họai miền Nam Việt Nam.
2/ Theo Hiệp Định Geneve thì “Chính quyền và quân đội Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tập trung về miền Bắc; Chính quyền và quân đội khối Liên hiệp Pháp tập trung về miền Nam”. Nhưng trên thực tế, bọn Việt Cộng đã chôn dấu vũ khí và cài lại rất nhiều những cán bộ nồng cốt ở lại miền Nam để hoạt động trước khi chúng rút về Bắc.
Chính vì vậy, ngay sau khi chính quyền miền Nam không đồng ý thực hiện tổng tuyển cử vào năm 1956, bọn cộng sản Bắc Việt đã ra lệnh cho những cán bộ nằm vùng của chúng hoạt động trở lại. Nào là đáp mô, phá hoại cầu cống, gây cản trở lưu thông. Nào là đặt mìn khủng bố, pháo kích sát hại dân lành, gây bất ổn cho cuộc sống của người dân. Rồi tới cuối năm 1960 (20/12/60), chúng lại cho thành lập Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam để chính thức gây chiến với Việt Nam Cộng Hoà.
II/ Tuy cùng được Hoa Kỳ hỗ trợ, nhưng chính sách của Hoa Kỳ cũng khác nhau.
Mặc dầu Tổng Thống Truman tuyên bố vành đai an toàn của Mỹ không bao gồm Nam Triều Tiên và Đài Loan và Mỹ sẽ không dùng hành động quân sự trực tiếp bảo vệ khu vực này, nhưng khi thấy Liên Sô giúp Bắc Hàn tấn công Nam Hàn, Tổng Thống Truman đã khẩn cấp đưa vấn đề ra trước Liên Hiệp Quốc và xin Liên Hiệp Quốc đưa quân vào can thiệp. Và khi cuộc chiến kết thúc bằng thoả hiệp ngừng bắn vào ngày 27/7/1953 và lấy vĩ tuyến 38 làm ranh giới chia đôi hai miền Nam Bắc, chính phủ Mỹ vẫn để lại hơn mấy chục ngàn binh sĩ để bảo đảm an ninh cho Nam Hàn.
Năm 1961, tướng Park Chung Hee cầm đầu một cuộc đảo chính quân sự vào ngày 16 tháng 5 lên làm lãnh đạo của Ủy ban Cách mạng (tiền thân của Hội đồng Tối cao Tái thiết quốc gia sau này). Ông trở thành vị Tổng thốngđộc tài của Đại Hàn Dân Quốc vào năm 1963, tại nhiệm trong bốn nhiệm kỳ, tổng cộng 18 năm nếu tính từ năm 1961
Trái lại, Nam Việt Nam được Hoa Kỳ và thế giới coi như tiền đồn chống Cộng ở Đông Nam Á, Tổng Thống Ngô Đình Diệm, tuy cũng độc tài, nhưng so với Tổng Thống Park Chung Hee của Nam Hàn thì còn thua xa. Vậy mà ông lại bị Hoa Kỳ tìm cách lật đổ chỉ vì ông muốn bảo vệ chủ quyền quốc gia, không cho Hoa Kỳ đem quân vào Việt Nam. Điều đó chứng tỏ rằng khi cần thì Hoa Kỳ tìm mọi cách vào Nam Việt Nam cho bằng được. Nhưng khi thấy không cần vì đã bắt tay được với Trung Cộng, thì Hoa Kỳ sẵn sàng ký cho bằng được Hiệp Định Paris năm 1973 và bỏ Nam Việt Nam bằng mọi giá để rút quân khỏi Việt Nam. Thực vậy, năm 1975, khi thấy Việt Cộng vi phạm Hiệp Đinh Paris, xua quân xâm chiếm miền Nam Việt Nam, Hoa Kỳ không những không đem quân ngăn chặn như Hoa Kỳ đã hành động trong chiến tranh Triều Tiên vào năm 1950 mà còn cắt luôn cả viện trợ cho Nam Việt Nam sớm lọt vào tay Cộng Sản.
Tóm lại, không thể so sánh Nam Việt Nam với Nam Hàn mà vội kết luận rằng những nhà lãnh đạo Nam Việt Nam quá kém cỏi, đã để mất miền Nam trong khi Nam Hàn, không những vẫn giữ vững được chíng quyền mà còn phát triển được đất nước và biến đất nước của họ thành một xứ sở văn minh phồn thịnh.
Thử hỏi, trước năm 1963, tức trong thời kỳ của nền Đệ Nhất Cộng Hoà Việt Nam, trong vùng Đông Nam Á, đã có nước nào bằng Việt Nam Cộng Hoà? Quân đội thì hùng mạnh, giáo dục tốt đẹp, có chất lượng cao và đầy tính cách nhân bản, kinh tế thì tự túc, nhiều nhà máy như nhà máy giấy, nhà máy dệt, nhà mày đường, nhà máy xi măng, nhà máy bột giặt v.v…được xây dựng, xã hội thì lành mạnh và có kỷ cương v.v…Người dân miền Nam đã được đã được sống một cuộc sống thanh bình và no ấm.
Chính bà Dương Thu Hương đã phải bật khóc khi vừa từ Bắc vào Nam năm 1975 khi thấy Saigon hoa lệ và sự sung túc của người dân miền Nam. Sao nay bà lại quên mà hỏi rằng : Tại sao cùng một thời điểm, người Mỹ tạo ra những điều kiện để tạo ra chính sách dân chủ của 2 nơi miền nam Việt Nam và miền Nam Hàn Quốc. Tại sao Hàn Quốc chiến thắng mà Việt Nam chiến bại ? Tại sao cùng một cơ hội lịch sử như thế, người Nam Triều Tiên họ đã chớp lấy cơ hội để biến đất nước của họ thành một xứ sở văn minh phồn thịnh, còn miền Nam thì không?
Nếu Việt Cộng miền Bắc không nghe theo quan thày Liên Sô, Trung Cộng, để tấn công miền Nam hầu nhuộm đỏ vùng Đông Nam Á, nếu Hoa Kỳ vẫn ủng hộ và viện trợ cho miền Nam thì miền Nam để chống lại Cộng Sản miền Bắc, thì miền Nam Việt Nam đâu có mất và ngày nay đâu có thua kém gì Nam Hàn?
Một bài phân tích khá hay để trả lời: Vì sao VNCH thất thủ còn Đại Hàn thì giữ được?
post by fb Đô Thành Sài Gòn
• TẠI SAO ĐẠI HÀN CÒN MÀ VIỆT NAM CỘNG HOÀ MẤT ?
• MỘT GÓC NHÌN VỀ CUỘC CHIẾN TRANH VIỆT NAM & TRIỀU TIÊN.
Mãi cho đến bây giờ, mãi cho đến hôm nay, sau hơn 40 năm ngày cộng quân Bắc Việt cưỡng chiếm miền Nam, nhiều người nghĩ rằng Việt Nam Cộng Hoà không bằng Đại Hàn, hay lòng tự hào của dân miền nam Việt Nam không bằng dân Đại Hàn ... nên Việt Nam Cộng Hoà thất bại bị Cộng Sản tiêu diệt, còn Đại Hàn trụ được và đẩy lui Cộng Sản.
VẬY THỰC TẾ RA SAO ?
Mình xin nói thẳng, cái nhìn trên chỉ là cái nhìn thiển cận, chưa có suy xét thấu đáo lịch sử. Các bạn hãy đặt ra những giả sử Nếu :
+ Nếu Đại Hàn cũng bị đồng minh bỏ rơi, thì có trụ nổi với sức tấn công của Cộng Sản Triều Tiên (CSTT) cộng với sự viện trợ hùng hậu của khối Cộng Sản mà đứng đầu là Liên Xô và Trung Cộng hay không ?
+ Nếu người dân miền nam Việt Nam ai cũng biết rõ bản chất của bọn Cộng Sản chúng tàn ác như sự nhận biết của người dân Đại Hàn (aka Hàn Quốc) thì cộng sản có lập căn cứ du kích trong miền nam được không ?
Có một sự khác biệt ở 2 cuộc chiến này là Đại Hàn bị CSTT đánh cho te tua, chỉ còn 1 tỉnh cuối cùng ở cực Nam nữa là Đại Hàn bị xoá sổ thì Hoa Kỳ và Liên Hợp Quốc mới nhảy vào can thiệp, việc can thiệp chậm trễ đã làm CSTT tàn phá và giết chóc hơi bị nhiều, nhưng đủ để làm người dân Đại Hàn nhận ra bộ mặt thật của bọn Cộng Sản và căm ghét bọn chúng tận xương tuỷ (đó là lý do vì sao khi quân đồng minh Đại Hàn sang giúp Việt Nam Cộng Hoà rất mạnh tay với Cộng Sản).
Còn ở Việt Nam thì Hoa Kỳ lại nhảy vào quá sớm, trong khi nguời dân miền Nam còn quá ngơ ngác chưa hiểu cộng sản là gì, bị những viên kẹo bọc đường của cộng sản dụ dỗ, và do đã có ác cảm với nguời ngoại quốc là Pháp sau bao nhiêu năm Pháp thuộc....
Thế cho nên việc Hoa Kỳ đã vội can thiệp quân sự vào Việt Nam lúc đó theo mình nhìn nhận: thực sự là hạ sách, nó là một nước cờ quân sự quá sai lầm, mãi cho đến sau này một khi đã sa lầy tại chiến truờng Việt Nam quá lâu, nhưng Hoa Kỳ vẫn chưa nhận ra điều đó. Chính sách của chính phủ Hoa Kỳ lúc đó là 3 năm bình định Đông Nam Á, thế nhưng họ đã sa lầy quá lâu.
+ Nếu CSTT có những căn cứ đồng minh vô cùng thuận lợi giống như Cộng Sản Bắc Việt như tại Lào và Cam Bốt ở ngay sát nách Việt Nam Cộng Hoà thì cuộc chiến tranh Triều Tiên có nhanh chóng chấm dứt chỉ trong vòng 3 năm không?
Cuộc chiến chống sự bành trướng của chủ nghĩa cộng sản ở Triều Tiên xảy ra trước cuộc chiến ở Việt Nam. Ở chiến trường đầu tiên ,Hoa Kỳ chưa có kinh nghiệm gì với cộng sản, và cũng không có 1 sự tính toán kiểu "cờ thế" nào, dốc lòng cùng Đại Hàn đánh lui Cộng Sản, không chỉ đánh lui mà còn muốn xoá sổ Cộng Sản ở Triều Tiên, liên minh Hoa Kỳ - Đại Hàn - Liên Hợp Quốc từng chiếm được Bình Nhưỡng và đánh đến tận biên giới tiếp giáp với Trung Cộng, chỉ chờ xoá sổ cộng sản, thống nhất Triều Tiên.
Nhưng khi giao tranh đến đây thì Chí Nguyện Quân Trung Cộng và Hồng Quân Liên Xô đã xua quân xuống tham chiến trực tiếp, hai bên giàng co qua lại cuối cùng cũng trở về lại vĩ tuyến 38 và là ranh giới của 2 thể chế cho đến bây giờ.
Việc không thể xoá sổ đuợc Cộng Sản ở Triều Tiên là một thất bại, nhưng quá trình Bắc Tiến của Hoa Kỳ và Đại Hàn cũng đã làm CSTT kiệt quệ và tổn thất nặng nề mà không còn nhiều khả năng đánh phá Đại Hàn nữa. Nhưng cũng để lại cái hại là kể từ đây Hoa Kỳ cũng đã rút kinh nghiệm với Cộng Sản, họ hiểu rằng chỉ có thể chặn Cộng Sản bằng cách lập một tiền tuyến như Đại Hàn và chia ranh giới chứ không thể đánh đến cùng để rồi giáp chiến với cả Liên Xô - Trung Cộng, đó sẽ là viễn cảnh của một cuộc Chiến tranh thế giới lần thứ 3.
Và Hoa Kỳ đã áp dụng điều đó với cuộc chiến tranh ở Việt Nam, chủ trương chỉ co cụm cố thủ ở miền Nam, không bao giờ Bắc Tiến đánh lại cộng sản Bắc Việt, nếu có chỉ là những chiến dịch không kích đánh phá cơ sở, căn cứ quân sự của đối phương mà thôi.
Trong binh pháp tối kị nhất là chỉ "phòng thủ mà không phản công", Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà đã rơi vào tình cảnh như vậy.
Trong khi cộng sản Bắc Việt có thể tấn công từ mọi hướng từ vĩ tuyến 17 tràn xuống từ Tây Bắc Lào và Tây Nam Cam Bốt đánh qua, còn có bọn du kích để nội công ngoại kích, Cộng Sản đánh với Việt Nam Cộng Hoà với một tâm lý rất thoải mái là muốn tập trung hết quân lực đánh vào vị trí nào ở miền nam cũng được và chẳng cần phải lo phòng thủ gì ở phần đất từ vĩ tuyến 17 trở lên, ngoài việc bố trí các tiểu đoàn phòng không để đón máy bay của Việt Nam Cộng Hoà, trong khi đó Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà phải phòng thủ dàn trải chứ không được tập trung, vì không biết Cộng Sản sẽ tấn công bất cứ khi nào bất kì vị trí nào.
Dĩ nhiên khi cộng quân Bắc Việt xâm nhập đến hơn triệu quân, liên tục đánh phá, phá hoại, và dùng biên giới Cam-Lào để lẩn tránh, làm căn cứ, thì khó ai có thể cầm cự. Nhất là khi bọn lãnh đạo csVN lại luôn coi mạng lính của chúng như cỏ rác luôn dùng chiến thuật biển người áp đảo và thí quân. Thế nên mới có đến hơn 200 ngàn cán binh Cộng Sản ra hồi chánh.
Bắc Việt với sự chi viện vũ khí hùng hậu của cả khối Cộng Sản, nhất là từ Trung Cộng luôn muốn dân Việt đánh Hoa Kỳ đến người Việt cuối cùng. Và toàn lập căn cứ phần lớn ở biên giới Cam và Lào. Chứ có lập được mấy căn cứ nào lớn ở miền Nam như chúng vẫn tuyên truyền và một phần lớn đám thanh niên trẻ hôm nay u mê và ngu dốt nên tin lấy.
Còn Đồng khởi của cái bình phong Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam (MTDTGPMN) là gì ?
Đó chính là một nhóm nhỏ phiến quân cộng sản nằm vùng, với sự giựt dây của cộng sản Bắc Việt , qua nghị quyết 5/59 khuyến khích vũ trang cách mạng, nổi dậy cắt cổ các viên chức xã ấp ở Mõ Cày, Bến Tre, trong khi mọi người dân đang sống yên bình. Rồi sau này cộng sản đem vào "sử sách" để nhồi sọ thế hệ thanh niên trẻ Việt Nam hôm nay đang vùi đầu dưới mái trường Xã hội chủ nghĩa , chúng cứ tuyên truyền láo là do nhân dân miền Nam nổi dậy !
Mà đâu phải chỉ đánh nhau giết quân thông thường, chúng còn phá cở sở hạ tầng để ngăn cản miền Nam phát triển kinh tế kết hợp khủng bố đánh bom nhà, chợ, khu công cộng, giết hại dân thường để gây tâm lý hoang mang trong xã hội miền nam, khiến miền nam không thể ổn định được bất cứ mặt nào chứ đừng nói là phát triển.
Nếu có thể đánh lên, Việt Nam Cộng Hoà (VNCH) sẽ buộc cộng sản Bắc Việt phải lui về phòng thủ, sức tấn công và khả năng tấn công nhiều đợt, nhiều hướng của cộng sản Bắc Việt (CSBV) sẽ giảm, nhưng rất tiếc VNCH lại thiếu quân viện mà chủ trương của Hoa Kỳ lại không cho phép điều đó vì đã rút kinh nghiệm từ cuộc chiến ở Triều Tiên. Quan trọng nhất là yếu tố VNCH bị đồng minh bỏ rơi trong khi Đại Hàn thì không.
Có một số người cho rằng Kissinger vì muốn Hoa Kỳ chuyển trục về phía Trung Đông để lo cho nước mẹ Do Thái của ông ta đang gồng mình đánh nhau với cả khối Ả Rập mà bỏ rơi Đông Nam Á. Thật ra, việc Hoa Kỳ thay đổi chiến lược vì sự chống đối trong quốc nội là chính. Quá nhiều những rắc rối trong chính quốc nội Hoa Kỳ lúc đó. Phong trào phản chiến ngày càng lan rộng ở Hoa Kỳ , vụ án bê bối watergate , cộng với sự đi đêm giữa H.Kissinger và Mao nhằm chống lại Liên Xô...v.v...những việc đó góp phần đưa đến việc chính phủ Hoa Kỳ muốn rút lui và ra đi trong danh dự.
Cuộc chiến tranh liên Triều kết thúc quá chớp nhoáng, không đủ thời gian để phía cộng sản dân vận, tuyên truyền với nhân dân thế giới. Chiến tranh Việt Nam kéo quá dài với một nước Hoa Kỳ thường đánh nhanh thắng nhanh, người dân Hoa Kỳ hàng ngày chỉ nhận đuợc tin thương vong của người thân, con em mình và bị phía đối phương cho xem những cảnh dân thường chết chóc... họ đã xuống đường phản chiến và buộc Quốc hội phải ra lệnh cho quân đội Hoa Kỳ rút về, bỏ rơi miền nam Việt Nam , bỏ rơi chính phủ VNCH.
Và rốt cuộc , lịch sử của Việt Nam đã rẽ sang một trang đen tối hơn, cho nhân dân miền Nam nói riêng và Nhân dân cả nước Việt Nam nói chung.
Và cho đến hôm nay, sau 40 năm CSVN cai trị đất nước, chắc hẳn sự thật ra sao, sung sướng hay khổ đau, ngọt bùi hay cay đắng, công bằng hay bất công, thì tự mọi người đã biết ,đã hiểu, đã cảm nhận và có câu trả lời cho bản thân mình rồi đúng không ?
Các bạn thanh niên trẻ hãy tìm đọc các tác phẩm hồi ký hay lắng nghe những chia sẻ quan điểm của những con người đã rũ bỏ và đào thoát khỏi hàng ngũ cộng sản như Trần Đĩnh, Vũ Thư Hiên, Dương Thu Hương , Bùi Tín .... hay những con nguời ăn cơm Quốc gia thờ ma Cộng sản như Trương Như Tảng và Bs.Duơng Quỳnh Hoa để biết thêm sự thật nhé.
Một nửa cái bánh thì nó vẫn là cái bánh, nhưng một sửa sự thật thì không bao giờ là sự thật .
Các bạn hãy tự đặt câu hỏi và tự tìm câu trả lời, sự thật luôn hiển nhiên và không thể chối bỏ được.
Một lời nhắn nhủ riêng dành cho các bạn thanh niên trẻ cuồng Đảng, yêu Hồ và đang u mê ,tin tưởng vào một cuộc "chiến thắng vĩ đại" của Đảng cộng sản Việt Nam trước Hoa Kỳ trong cuộc chiến tranh Việt Nam:
Các bạn đã chiến thắng, đúng- tôi đồng ý với điều đó ! Chủ nghĩa cộng sản đã chiến thắng chủ nghĩa tư bản ở Việt Nam, cái ác đã thắng cái thiện, cái nghèo đói đã chiến thắng cái văn minh.
Và hiện nay thì cái "Lợi ích nhóm của Đảng CSVN" đã chiến thắng cái "Lợi ích chung của nhân dân cả nuớc Việt Nam".
Vậy thì bây giờ quí vị đang thắng hay là đang thua ? Đảng cộng sản Việt Nam đã chiến thắng cả Dân tộc Việt Nam rồi đó!
Hoang Pham chuyen
No comments:
Post a Comment