Ngồi đón xe bus 929 tại trạm góc đường số 8 East và đường Highland National City, nhìn xe cộ chạy đi, chạy lại vùn vụt nóng cả mặt. Chuyến xe 955 từ Oak Park thường hay đến trạm chuyển tiếp cùng lúc với chuyến 939 đi từ Downtown xuống Chula Vista, nên vưà xuống xe 955 tại trạm đầu đường số 8, thì đã thấy chuyến 929 đi ngược chiều đã trờ tới quẹo phải để đón khách tại trạm đường Highland, nên dù có ba chân bốn cẳng chạy ẩu băng đường cũng không thể bắt kịp, nên mọi người đành thủng thẳng “tuân theo luật pháp điạ phương” bấm nút chờ qua đường, vì còn phải đợi đến 30 phút nưã mới có chuyến xe 929 kế tiếp để đi Chula Vista.
Chờ xe bus 929 cùng với một bà Mễ dắt theo ba đưá con trai, chúng san sát tuổi nhau khoảng chín mười tuổi. Bà cũng đi cùng chuyến xe bus 955. Trên xe chúng chạy nhẩy từ ghế này qua ghế khác nói chuyện la hét om xòm, mẹ chúng bắt ngồi yên mà chẳng xong, với lại chả ai để ý, vì chiếc xe bus rộng thênh thang, tiếng nói huyên thuyên cuả chúng chìm trong tiếng máy xe và tiếng máy lạnh chạy rì rì.
Trên chiếc ghế sắt màu xám tại trạm xe bus đường Highland, bà Mễ lại đang nạt nộ mấy đưá nhóc, chúng vẫn bi ba, bi bô vừa nói chuyện, vưà chạy nhẩy lung tung. Một bà Somali ngồi cạnh đang hét lên trên điện thoại cầm tay, bà có gương mặt đen đuá, cánh mũ thô, bù lại được hàm răng trắng nhởn. Dù trời nóng khoảng 90 độ F bà vẫn cuộn kín người trong bô quần áo sặc sỡ rộng thùng thình, trên đầu chùm kín bằng chiếc khăn màu hoa cà. Bà ta vẫn líu lo bằng cái thứ tiếng lạ tai trên chiếc điện thoại loại mắc tiền và chẳng thèm để ý đến ai.
Chợt một chiếc xe Honda chạỵ từ phiá Chula Vista tới theo dòng xe ngừng lại để chờ đèn xanh. Trên xe một chàng thanh niên á châu mặc áo trắng đang ngồi ghế lái, vưà nhồm nhoàm miếng bánh. Chợt anh ta thò tay ra khỏi cưả xe, thản nhiên vứt miếng giấy gói bánh xuống đường. Một người đi đường nhìn thấy, ông ta vưà huýt sáo vưà kêu lên:”uh oh!!”. Anh thanh niên gốc á châu, chẳng thèm để ý, lại còn làm mặt lạnh ném thêm vài cup nhỏ chưá sưã tươi dùng để pha với cà phê xuống mặt đường, rồi thản nhiên rồ máy xe chạy tiếp.
Tại các khu vực chợ buá, nhà hàng cuả người Á Châu, ngoại trừ cuả người Nhật, người ta thường thấy rác rến, đầu lọc thuốc lá, chai lọ vứt bưà bãi khắp nơi, ngay cả bên cạnh thùng rác còn trống cũng ngập nguạ rác. Những bà, các cô ăn diện xinh đẹp ăn pitaschio và đậu phọng có vỏ, vưà đi dạo, vừa ăn, vưà xả vỏ xuống đường. Các ông đạo mạo ngồi uống cà phê, hút thuốc lá còn lại cái cán dụi xuống bàn và vứt ngay ra sàn, lắm ông còn ho hen, hắng giọng khạc đờm, rãi rớt ra cả mặt đường.
Tập quán xấu “khó” bỏ cuả người á đông vẫn tồn tại trên đất Mỹ, bởi vậy chả trách trên đất nước Việt Nam hiện nay trở thành một đống rác khổng lồ do chính người Việt tạo nên và đồng thời họ cũng vô cùng thản nhiên cam chiụ nhìn những nhà máy cuả Tàu, Hàn, Đài Loan… xả thải những chất độc hại tàn phá môi trường, tài nguyên thiên nhiên cuả đất nước.
đồ biển
No comments:
Post a Comment