Saturday, June 1, 2024

Chuyến đi Normandie cuối cùng của các cựu chiến binh D-Day-Thuy My

 HSP:  The Longest Day.

Le Monde ngày 28/05/2024 mở đầu loạt bài kỷ niệm 80 năm đồng minh đổ bộ ở Normandie, bằng bài viết cảm động « Chuyến đi cuối cùng của các cựu chiến binh D-Day ». Họ ở độ tuổi từ 96 đến 104, sống tại Hoa Kỳ, Anh quốc và Canada, tổng cộng 250 người đang chuẩn bị đến địa điểm mà hầu hết đã từng đổ bộ vào ngày lịch sử 06/06/1944.

Ảnh tư liệu : Các cựu chiến binh Mỹ đến dự lễ kỷ niệm 79 năm đồng minh đổ bộ để giải phóng nước Pháp và Tây Âu khỏi Đức quốc xã, tại nghĩa trang Hoa Kỳ, Colleville-sur-Mer, Normandie (Pháp).
Ảnh tư liệu : Các cựu chiến binh Mỹ đến dự lễ kỷ niệm 79 năm đồng minh đổ bộ để giải phóng nước Pháp và Tây Âu khỏi Đức quốc xã, tại nghĩa trang Hoa Kỳ, Colleville-sur-Mer, Normandie (Pháp). AP - Thomas Padilla


Những người lính bách niên thăm chiến trường xưa lần cuối

Có ít nhất 25 tổng thống, thủ tướng các nước sẽ đến Pháp tham dự buổi lễ, nhưng chính các cựu chiến binh mới là VIP, là những ngôi sao trong dịp kỷ niệm này. Một số tổ chức và tình nguyện viên đang nỗ lực để đưa 250 cựu binh về thăm lại nơi diễn ra « Overload », chiến dịch đã dẫn đến sự sụp đổ của Đệ tam Quốc xã. Hai trăm năm mươi người tuy ngồi xe lăn nhưng sẽ đứng dậy khi quốc ca nước mình trỗi lên, được đám đông dân chúng dọc theo những con đường Normandie và đông đảo trẻ em nhiệt liệt đón chào.

Hiệu trưởng trường Charles-Letot ở Bayeux (Calvados) hào hứng nói : « Quý vị không thể hình dung ra họ được đón tiếp như thế nào đâu. Trên 700 trẻ em sẽ đối đãi với họ như những anh hùng, sẽ là một ngày tuyệt vời ». Đồng ca, hàng rào danh dự, hình ảnh, quốc kỳ, tranh luận...Các cựu chiến binh sẽ trồng cây lưu niệm hòa bình, ăn trưa tại căng-tin do học sinh phục vụ. Các em đã chuẩn bị ôn luyện tiếng Anh, lo quà tặng, làm thơ... muốn biết mọi thứ về những người chỉ còn vài năm để sống, đã từng mạo hiểm tính mạng để bảo vệ tự do.

Có thể kể đó là Bill Becker, 98 tuổi của Không quân Hoa Kỳ, chuyên lái B-24 xuyên qua phòng tuyến Đức ban đêm để giao cho kháng chiến quân vũ khí, radio, pin, bồ câu đưa thư...Đó là Bob Gibson, 101 tuổi, được chiếc Queen Elizabeth đưa sang và ngày 06/06 đổ bộ xuống Utah trong đợt hai, khi bãi biển còn đầy xác đồng đội. Đó là Enoch Woodhouse, 97 tuổi, một trong những người sống sót cuối cùng của Tuskegee, đơn vị da đen duy nhất của Không quân Mỹ..,

Tự do không miễn phí, hãy giúp Ukraina khi còn có thể !

Mỗi cựu chiến binh được một tình nguyện viên đã được đào tạo về cấp cứu giúp đỡ trong mọi sinh hoạt, cứ sáu cựu binh có một y tá theo dõi về sức khỏe, thuốc men chuẩn bị đầy đủ. Phòng khách sạn trang bị tay nắm ở nhà tắm, thảm chống trượt...Nền nhà ở một số địa điểm dùng vật liệu đặc biệt tránh trợt té và xe lăn dễ di chuyển... Có những cái tên gây ấn tượng trong giới cựu chiến binh, và Henry Montgomery là nổi tiếng nhất. Cháu nội của thống chế Anh Bernard Law Montgomery – chỉ huy lực lượng lục quân của chiến dịch Overload – đã nhiều lần tháp tùng những người lính già đến thăm Normandie, kể cả thăm tượng của ông nội ; quen biết từng cựu chiến binh Anh, thành người nhà của họ.

Ông Donald Howkins, 103 tuổi, từng đổ bộ xuống Gold Beach, một trong những địa điểm dành cho quân Anh hôm 06/06/1944 nói với Le Monde, những nhân chứng lần lượt ra đi, sắp tới chỉ còn được nhắc đến trong sách vở, giới trẻ có lẽ không quan tâm mấy. Nhưng ngày ấy vẫn chưa xa lắm, rồi sẽ còn lặp lại và tồi tệ hơn. « Hãy giúp đỡ Ukraina khi còn có thể ». Stan Ford, 98 tuổi, cũng là cựu chiến binh D-Day khi nhắc đến cuộc xâm lăng Ukraina cho rằng đó là : « Một nỗi xấu hổ và một bi kịch. Đất nước này đã rất cố gắng với những người lính anh dũng, nhưng đến bao giờ ? Nếu thế giới từ chối hỗ trợ sẽ là hồi kết ». Không ai muốn chiến tranh, nhưng đôi khi cần phải thế, và « như cuộc chiến của chúng tôi là vì chính nghĩa ».

Henry Montgomery cũng rất băn khoăn : « Lễ kỷ niệm lần thứ 80 sẽ rất cảm động, vì những nhân chứng quan trọng nhất có mặt xung quanh chúng ta. Nhưng bên cạnh nỗi xúc động, hãy nghĩ đến những gì họ nói : ‘’Tự do mà các bạn cho rằng đã thủ đắc, thật ra không phải như vậy’’. Đó không bao giờ là một quyền tự nhiên, bẩm sinh. Cần phải chiến đấu, phải bảo vệ, phải duy trì với cái giá nhiều khi là khủng khiếp. Đó là điều phải chuyển giao cho giới trẻ : Phải hành động để có được tự do. Còn tôi, khi thấy những gì diễn ra ở Ukraina, tôi nghĩ đến năm 1939 và tôi lo sợ ».

No comments:

NGƯỜI CŨ

Biết Người, Biết Mình. Trăm Trận, Trăm Thua! Tôi trang điểm xong và sửa soạn thay váy áo chỉnh tề mà lòng vừa rộn ràng vừa hồi hộp.