HoangsaParacel: Tác giả là một bác sĩ ở VN chuyển đến cho Đào Dân K18, Sĩ Quan Nội Vụ trên Tuần Dương Hạm Lý Thường Kiệt HQ 16 cách đây 4 năm.
Hỡi ôi ! Khơi dấu vong linh
Các anh ngã xuống năm nào nay sáng tỏ
Dù sử sách chưa một lần ghi , nhưng công ơn tạc dạ
Những ai ngày đó còn in dấu rành biển Đông dậy sóng
Người còn mất, nhưng đâu dể sử sách quên
Hải chiến xưa tuy không xua quân thù xa bờ cõi
Nhưng cũng làm lủ cường bạo khiếp vía, hải kinh
Giun oằn mình xéo phải đứng lên
Chứ nào ai muốn ghi tên muôn thuở
Bốn ngàn năm oai hùng còn đó, nay không lẻ chịu ngồi yên
Súng bắn liên hồi, đại bác ầm ào khạc lửa
Tàu chiến ra vào như cá voi gầm gừ nơi biển bạc
Máu rơi, thịt đỏ cố giành giang sơn từ tay quân cuong bạo
Nhưng than ôi !
Dù cố xông pha nhưng trâu nhà không địch nổi cọp beo
Cố giữ bờ bao, nhưng nào “lực bất tòng tâm”, được
Muốn yên biên thùy tuy rằng “đâu quản nguy nan”, khó
Dẫu thế thời, khói lữa ngút trời các anh chẳng từ nan
Máu đổ xương tan nào đâu sá
Dấu hình hài không hề kể ghi
Con đất Việt ngàn năm vẫn thế
Giống Lạc Hồng không tiếc tuổi thanh xuân
Khi ra đi không người đưa tiễn
Ngày trở về , hình hài gởi lại biển khơi
Nhớ Đống Đa xưa trống dập trống dồn hương hồn còn đó
Như Xoài Mút – Rạch Gầm ầm vang tiếng vọng thấu đại dương
Nhưng ôi thôi ! Máu chảy đầu rơi
Mắt mẹ mờ trông ngóng chồng ngọc ngà, con núm ruột
Người vợ ôm con chờ chồng đá hóa vọng phu, còn đó
Trẻ ầu ơ khóc cha như mưa ngàn đổ biển
Ôi tang thương năm nào còn dấu biển ghi
Vậy mà nay vận nước muốn yên bình nào đâu có được
Đại dương kia bọn bành trướng rập rình đòi lăm le nuốt chửng
Bao xương máu các anh hùng năm nào ngã xuống không lẻ hư vô
Hỡi con dân đất Việt thấy cường bạo mà thoái lui, chăng
Thấy bất bình mà ngồi yên nhìn ngó, được
Nay hồn thiêng các anh về nơi đất Mẹ
Hình hài còn đó, hòa mình trong nước biển xanh
Dẫu con dân chiến tuyến nào, sinh linh ai cũng da vàng máu đỏ
Cũng là mẹ Việt Nam mang nặng đẻ đau mười ngày chín tháng, đó thôi
Cũng ruột cắt từng khúc thương tiếc như nhau, mắt trào lệ đẫm
Xin một nén nhang viếng người dưới mộ
Giữa đại dương trùng trùng lặng yên, không gầm gào cuồng nộ
Các anh ngủ yên, ngủ yên nhưng bao người mến mộ
Một thuở, một thời ghi ơn tạc dạ vào biển xanh
Sử sách đã rành, biển nhớ, công ghi mãi ...mãi ..
Các anh ngã xuống năm nào nay sáng tỏ
Dù sử sách chưa một lần ghi , nhưng công ơn tạc dạ
Những ai ngày đó còn in dấu rành biển Đông dậy sóng
Người còn mất, nhưng đâu dể sử sách quên
Hải chiến xưa tuy không xua quân thù xa bờ cõi
Nhưng cũng làm lủ cường bạo khiếp vía, hải kinh
Giun oằn mình xéo phải đứng lên
Chứ nào ai muốn ghi tên muôn thuở
Bốn ngàn năm oai hùng còn đó, nay không lẻ chịu ngồi yên
Súng bắn liên hồi, đại bác ầm ào khạc lửa
Tàu chiến ra vào như cá voi gầm gừ nơi biển bạc
Máu rơi, thịt đỏ cố giành giang sơn từ tay quân cuong bạo
Nhưng than ôi !
Dù cố xông pha nhưng trâu nhà không địch nổi cọp beo
Cố giữ bờ bao, nhưng nào “lực bất tòng tâm”, được
Muốn yên biên thùy tuy rằng “đâu quản nguy nan”, khó
Dẫu thế thời, khói lữa ngút trời các anh chẳng từ nan
Máu đổ xương tan nào đâu sá
Dấu hình hài không hề kể ghi
Con đất Việt ngàn năm vẫn thế
Giống Lạc Hồng không tiếc tuổi thanh xuân
Khi ra đi không người đưa tiễn
Ngày trở về , hình hài gởi lại biển khơi
Nhớ Đống Đa xưa trống dập trống dồn hương hồn còn đó
Như Xoài Mút – Rạch Gầm ầm vang tiếng vọng thấu đại dương
Nhưng ôi thôi ! Máu chảy đầu rơi
Mắt mẹ mờ trông ngóng chồng ngọc ngà, con núm ruột
Người vợ ôm con chờ chồng đá hóa vọng phu, còn đó
Trẻ ầu ơ khóc cha như mưa ngàn đổ biển
Ôi tang thương năm nào còn dấu biển ghi
Vậy mà nay vận nước muốn yên bình nào đâu có được
Đại dương kia bọn bành trướng rập rình đòi lăm le nuốt chửng
Bao xương máu các anh hùng năm nào ngã xuống không lẻ hư vô
Hỡi con dân đất Việt thấy cường bạo mà thoái lui, chăng
Thấy bất bình mà ngồi yên nhìn ngó, được
Nay hồn thiêng các anh về nơi đất Mẹ
Hình hài còn đó, hòa mình trong nước biển xanh
Dẫu con dân chiến tuyến nào, sinh linh ai cũng da vàng máu đỏ
Cũng là mẹ Việt Nam mang nặng đẻ đau mười ngày chín tháng, đó thôi
Cũng ruột cắt từng khúc thương tiếc như nhau, mắt trào lệ đẫm
Xin một nén nhang viếng người dưới mộ
Giữa đại dương trùng trùng lặng yên, không gầm gào cuồng nộ
Các anh ngủ yên, ngủ yên nhưng bao người mến mộ
Một thuở, một thời ghi ơn tạc dạ vào biển xanh
Sử sách đã rành, biển nhớ, công ghi mãi ...mãi ..
Vx 21h 03 - 5- 2014
(Dr Khuoc)
Bài này tag với chú Đào Dân_người từng tham gia hải chiến Hoàng Sa , nay định cư ở Mỹ
(Dr Khuoc)
Bài này tag với chú Đào Dân_người từng tham gia hải chiến Hoàng Sa , nay định cư ở Mỹ
No comments:
Post a Comment