Gobachev, biệt danh mà ông Hùng voi, tự Người Nhái Trầm Ngâm lặn- hoài- không- chịu- trồi- lên, đặt cho anh bạn Hải Quân cuả tôi. Ông này người dong dỏng, với sống mũi cao, mắt sâu, gương mặt dắn dỏi, ông có cái đầu hói, đặc biệt ông để hai cái bát tóc dài ngả màu muối tiêu và bù xù như các thuỷ thủ tây phương, nên nhiều người tưởng lầm ông ta là người Mỹ.
Khi ông ta mới qua Mỹ theo diện HO, đồ biển cứ nghĩ ông ta lai Ấn Độ. Gobachev coi vậy mà hiền lành, nhưng thẳng tính, đống đa mạnh mẽ luôn miệng, cứ mở miệng ra là phun ra um sùm như dấu chấm, dấu phảy cho những câu văn nói cuả ông ta.. Ông ta rất mê cờ tướng và hay la cà đến quán cà phê quen thuộc cả chục năm nay từ 5 giờ sáng và đóng đô tại đó cho đến xế trưa mới về ăn quà vợ. Ông ta vẫn không bỏ được thuốc lá vì quan niệm rằng cà phê phải đi đôi với thuốc lá, không có hai đơn vị này hành quân phối hợp với nhau thì đánh trận... cờ tướng thua là cái chắc.
Cô chủ quán mới sang lại cái quán này không chiụ được mùi thuốc lá, sáng sớm bảnh mắt cô đã mở toang cưả quán để cho thoáng, khiến mấy ông già lạnh cóng, vưà đánh cờ vưà run lẩy bẩy, chiụ hết nổi, nên ông đã rời cả bộ sậu cà phê, cờ tướng cuả ông sang quán cà phê khác
Ông thuộc loại ăn diện kiểu công tử Bạc Liêu ngày xưa, lúc nào quần áo cũng bảnh bao, tuơm tất, thấy đồ biển đi vào tiệm Goodwill, ông phang ngay một câu:
-Tôi không bao giờ mặc đồ cũ.
đồ biển chẳng nói chẳng rằng sắm ngay một cái mũ phớt second hand, đội lên đầu soi gương trông rất là trai lơ. Gobachev cười phá lên khen:
-trông ông đồ giống tây parisienne quá.
Biết tính ông, nên đồ biển đã cất công order cho ông tấm thẻ bài mới cáo cạnh trên Medals of America.com, và cẩn thận gọi cho ông để hỏi chi tiết về số quân, loai máu và tôn giáo nưã, cái nhà anh business mẽo này làm ăn cẩn tó thiệt.
-Ông mua cái đó làm gì vậy?.
-Để làm kỷ niệm.
Bà Gobachov nhìn chồng loay hoay với hai tấm thẻ bài bóng loáng, ông đang tìm cách móc dụng cụ mở hộp vào sợi dây xích quàng cổ.
đồ biển chêm vào:
-Để khi có emergency, họ biết ông Gobachev loại máu nào.
Bà Gobachev nhếch mép cười nưả miệng:
-Biết thế, nhưng ở bệnh viện thế nào cũng bắt phải thử máu lại.
Ông Gobachev lừ mắt nhìn vợ:
-Đ.M. bà không biết, khi tôi vào tù, Việt Cộng nó tịch thu cái lắc chó này cuả tôi, tôi tức cành hông mà không làm gì được tụi nó; này bà coi này, ông Gobachev chỉ vào tấm lắc:
-Tên tôi này, số quân 75A099607 này, loại máu A này, loại máu này chỉ cho được chứ khó nhận được, còn nưã Phật Giáo này, dù tôi chỉ theo đạo thờ cúng ông bà; nhỡ có die thì người ta kêu thày chuà vào đọc kinh cho tôi này, cứ bày đặt hỏi lôi thôi.
Ông Gobachev trịnh trọng đeo tấm thẻ bài lên cổ, ông vuốt lại sợi dây tong teng, mỉm cười khoái trá, cả mấy chục năm trời ông mới được đeo lại tấm lắc chó, kỷ vật thân yêu, vật bất ly thân cuả một người lính.
Ông tiếp tục thao thao bất tuyệt:
-Đ.M. Làm lính không phải phô trương bộ quân phục trong nhà hàng, hô vang quân lệnh, hét lên những bài diễn văn chống Cộng đến cùng, Đ.M. mà phải có cái tâm cuả một lính không bao giờ giải ngũ; khi có một biến cố gì xảy ra trong cộng đồng, mình tự thấy có trách nhiệm phải phối hợp nhau hành động; Đ.M. chứ không phải để cho một vài cá nhân nai lưng ra làm, khi họ cần tiếp sức, thì chỉ thấy toàn những người lính… không chân dung, Đ.M. rồi lại xem đó như chuyện bình thường, Đ.M. rồi lại tiếp tục vùi đầu và mấy chai Heineken tự nhiên như người Hà Lội. Đ.M San Diego này lại xuất hiện một ông tự xưng là Hội Trưởng mà không được ai bàu bán cả, đi đâu cũng cu ky một mình, Đ.M. Thật là mặt dày. Đ. M.
đồ biển phải hét lên:
-Thôi đi ông ơi, có chai nào chưa đấy, Đống Đa, Mạnh Mẽ nhiều, điếc con ráy quá !!!
đồ biển phóng tác
No comments:
Post a Comment