Saturday, June 25, 2016

Cao Nhân - đồ biển



Bốn lù tuy thấp; nhưng cao hơn đồ cả một cái đầu về tinh thần bất khuất, trí tuệ và lòng chính trực.

Cao Nhân - đồ biển


 

đồ biển cao 1 mét 75 tức 5 feet 10 inches, so với người Viêt là cao ngất ngưởng, tuy nhiên khi đứng cạnh những tên Mẽo cao trên 6 feet, thân thể rình rang, cân nặng từ 2 tới 300 pounds trở lên là cảm thấy mình nhỏ như con ễnh ương ngay tút suỵt, tự ty mặc cảm nòi giống lại nổi lên như sóng cồn.

Ngày xưa khi mới vượt biển qua Mỹ, đồ thấy my chiếc xe pick up mang nhãn hiệu Nissan hay Toyota Tacoma, made in Japan, sao thấy nó kềnh càng khó lái quá, nhưng rồi khi thấy mấy anh cu Ford 150, Chevrolet, Dodge Ram to như xe tăng, do mấy cô nàng Mẽo đội nón cowboy, xinh như mộng phây phây lái như  bay trên freeway là đồ phát nể,  không dám lái đi lane bên cạnh, mà phải tránh xa hai ba lane, để khỏi bị xe cô nàng cuốn hít vô thì khổ thân.  Thế mới biết người có giống to, giống nhỏ, vật cũng có muôn loài lớn, bé khác nhau.

Cổ nhân đã nói nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống dưới thì…..

Phái nam nhi, mày râu mà cứ nhìn …xuống kích cỡ cậu cu tý cuả mấy anh tài tử đỏng phim ếch thì chắc dễ bị bệnh…”trầm uất “ lắm. Nếu không có bản lãnh, thiếu tự tin thì dễ lâm vào cảnh tiền mất tật mang,  đồng dollars khó kiếm mà đem donate cho các nhà quảng cáo bơm chim, bơm chóc thì thật là uổng phí.


Một anh bạn đã so sánh cái nhà cuả mình với cái garage cuả nhà một anh bạn khác; có thể anh ta mặc cảm tự ty hoặc thuộc loại người khiêm tốn, hay nhiễm tính tự trào cuả cụ Tú Xương.  Dù sao sao hai vợ chồng anh ấy làm lụng vất vả mới sắm được ngôi nhà dù nhỏ, dù cũ nhưng  có chỗ cho con cái chui ra , chui vào, học hành tử tế.  Mỹ chính cống ăn tiêu phung phí, thiếu tiền down mua nhà vẫn còn phải ở apartment, hoặc lang thang homeless trên các lề đường, họ vẫn tỉnh bơ như người Hà Lội thì sao.

Hồi tưởng lại những ngày còn ở Sài Gòn, chui rúc trong mấy con hẻm khu Bàn Cờ, hoặc Ngô Tùng Châu, hay ngửi mùi cống rãnh thối hoăng trong các trại gia binh. đồ có lang thang đi đâu ở ngoài đường về nhà,  móc mắt ra thấy hai cục ghèn đen thui thì đồ tự an ủi và mãn nguyện ăn cơm thừa sữa cặn của tên Để Quốc sừng sỏ đang dãy chết này.

Sau gần ba chục năm cày cuốc trong các hãng xưởng, đóng thuế, đóng má cho chú Sam đày đủ, nay đã về hưu, hưởng cảnh nhàn nhã, sáng làm vườn, ngắm hoa, chiều dong chơi trên bãi biển, bến tàu, hít thở không khí trong lành…thỉnh thoảng vẫn nổi lên lòng ganh tỵ với mấy anh bạn mang tiếng… “vô sản”, từ ngày qua Mỹ các đấng này hoặc vì tuổi đã cao, hoặc bệnh hoạn do hậu quả cuả những năm tháng bị đày đọa trong các trại tù việt cộng.  Họ chưa từng đi làm ngày nào mà vẫn được ông con cưng tên Obama chu cấp tiền già, tiền bệnh, tiếp tế thực phẩm, chăm lo sức khoẻ, có “phải” vào nursing home thì cũng miễn phí.  Nghĩ lại đến thân phận đồ, dù cho có medicare lấy từ tiền thuế của mình lo phần bảo hiểm y tế, đồ sống khoẻ mạnh thì không sao, nhỡ có bệnh trầm kha là phải dốc tiền túi trả bệnh viện phí mệt nghỉ, hoặc giả nhỡ có bị stroke, bại liêt phải cần long term care hay vào nằm viện dưỡng lão, mỗi tháng viện phí từ 3,000 dollars trở lên, thì đồ phải nai lưng trả chi phí cho đến khi hết tiền dành dụm trong nhà bank, thậm chí phải bán đến căn nhà cuả mình để trả nợ thì hoạ may Obama mới tính đến chuyện miễn phí cho.

Ôi ai bảo nước Mỹ là thiên đường là “fair” đâu !!!

Đọc báo, lướt net,  cảnh các em học trò đu dây, băng sông đi học.  Cảnh côn an đánh đập phụ nữ, trẻ con trên đường phố tại thiên đường XHCN Việt Cộng. Nhìn qua các nước Phi Châu, trẻ con bị nạn đói co quắp như những bộ xương khô, ruồi muỗi bâu đày người, đôi mắt thất thần mở to chỉ trơ ra toàn những long trắng;  cảnh chiến tranh, tên bay, đạn lạc bên Syria, Iraq…Bom tự sát, giết người hàng loạt nổ ra bất cứ lúc nào. Thiên tai,  bão lụt, động đất có thể xảy ra bất kể nơi đâu.  đồ tự an ủi mình:” Hãy hưởng hạnh phúc chốn này, trong hiện tại, hít thở sâu trong lòng ngực không khí tự do, hơi đâu mà lo cho con bò trắng răng”.


đồ có một anh bạn đẹp trai tên là Bốn, trắng trẻo, nhưng chỉ tiếc là anh có chiều cao hơi khiếm tốn, bạn bè cùng khoá đặt tên cho anh là Bốn lù ( không “n” mới đểu chứ); anh có tài nhảy đầm thật lả lướt,  Bốn nhìn bộ điệu vụng về cuả đồ khi anh chỉ cho một vài bước nhảy phăng:

-Mày cao đúng ra là phải nhảy đẹp lắm, nhưng tốt hơn mày nên nhảy lò cò thì hay hơn.

Bốn rất giỏi Toán, anh có vài chứng chỉ Toán Đại Cương trước khi gia nhập Hải Quân.  Anh tính toán, định vị trí con tàu bằng cách đo sao, tra bảng bằng thiên văn rất chính xác và nhanh nhậy nên Hạm Trưởng Soái Hạm Trần Hưng Đạo tín nhiệm đã chỉ định anh là sĩ quan hải hành, một vinh dự cho một sĩ quan hải quân trẻ phục vụ trên một khu trục hạm đầu tiên cuả HQVN.

Gặp nhau trong tủ tại Long Giao, sau những ngày tháng lao động vất vả, gương mặt sáng suả cuả Bốn vẫn tỏ ra bướng bỉnh, anh thẳng thắn nói với đồ:

-Tao thề không bao giờ đi đôi dép râu cuả bọn khốn nạn VC.

Sau khi ra tù chúng tôi gặp nhau vài lần để toan tính vượt biên.  Tin anh mất tích trên biển cùng với người vợ xinh đẹp và các đứa con ngoan ngoãn làm đồ tôi choáng váng, nghẹn ngào. 

Bốn lù tuy thấp; nhưng cao hơn đồ cả một cái đầu về tinh thần bất khuất, trí tuệ và lòng chính trực.



đồ biển


No comments:

Bạn Đường- Nguyên Giao

  Trong một quán cà phê ở ‘ Thủ Đô Người Việt Hải Ngoại’ một ngày cuối tháng tư năm 1999, Hùng hỏi Giao: - Bạn đến Mỹ năm nào? - Năm 1975,...