Monday, June 20, 2016

Vĩ Đại - đồ biển


Đảng Việt Cộng rất "vĩ đại"  nên đã quá nhân đạo cho quân Tàu dù họ đã hành hạ, hãm hiếp hàng loạt phụ nữ rồi xẻo vú, chặt thân thể làm đôi trong trận dạy VC một bài học năm 1979. Khoan hồng cho giặc tàn sát 64 công binh trên đảo Gạc ma năm 1988. Tha thứ  cho giặc chiếm Hoàng Sa và bồi đắp các đảo nhân tạo tại Trường Sa đồng thời xây phi trường, đặt hoả tiễn phòng không uy hiếp biên cương tổ quốc. Đảng Việt Cộng cố tình nhắm tịt mắt làm ngơ xem đại sự như chuyện bình thường để củng cố ngôi vị độc tôn, độc đảng bằng cách tung hứng 4 tốt và 16 chữ vàng với người đồng chí anh em.



Đảng Việt Cộng cũng rất " vĩ đại" khi không bao giờ xin lỗi nhân dân Việt Nam vì những tội ác đã và đang vi phạm đối với chính đồng bào cuả mình.  Hai chữ vĩ đại nghe rất quen tai, từ Trung Quốc vĩ đại cho đến Liên Xô vĩ đại.  Đảng Việt Cộng đã tôn sùng Liên Xô và Trung Quốc hơn cả cha mẹ, ông bà tổ tiên.  Bằng chứng Tố Hữu, nhà bồi bút vĩ đại cuả đảng đã khóc Stalin:

Thương cha thương một, 
thương ông thương mười.  

Không hiểu Stalin đã cho Tố Hữu ăn những cái gì mà được một kẻ mũi tẹt da vàng quê muà xa hàng ngàn dặm thổi ống đu đủ. Trò hề bưng bô này không biết có làm lòng tự trọng cuả tên sát nhân thế kỷ này phát ngượng khi hắn quy tiên về với mẹ Nga La Tư chăng?

Nay đến thành uỷ Thành Hồ tự sướng bằng câu phát hoảng: “Hãy để cho ông Bob Kerrey được thêm một lần nữa cảm nhận sự vĩ đại của đất nước mà ông đã gây đau thương chỉ vì thiếu hiểu biết”, khi nói về những tranh cãi quanh việc cựu chiến binh Mỹ này được bổ nhiệm làm chủ tịch hội đồng tín thác ĐH Fulbright ở Việt Nam.  Tên oắt con này tiếp:” Nếu chúng ta không giàu lòng tha thứ, thì dân tộc này đã không thể mạnh mẽ và đáng được kính trọng như ngày hôm nay. Vượt lên thù hận, chúng ta sẽ chỉ càng cho thấy chúng ta mạnh mẽ và cao lớn về tầm vóc văn hóa”. 

Cái miệng cuả cây đinh thích la to cuả đảng Việt Cộng, cũng như mụ nhập nhằng nưả phong kiến, nưả XHCN Tôn Nữ Bị Ninh “nhừ” không hiểu rằng tại các nước dân chủ, tự do, người ta có quy chế tự trị đại học, chính quyền không có quyền xiá mõm vào việc quản trị, bổ nhiệm và điều hành. 

Như một nhà ngoại giao Mỹ đã nhấn mạnh rằng Đại học Fulbright Việt Nam hoạt động “độc lập” và hội đồng quản trị của đại học này “không phải do chính phủ Mỹ hay Việt Nam chọn lựa”; thêm vào nưã ông Bob Kerry đã xác nhận rằng ông không thoái thác chức vụ Chủ Tịch ĐH Fulbright.  Hai sự kiện này là một chuỗi những cú tát như trời giáng vào những khuôn mặt lợn ỉ và bì bì da trâu “vĩ đại” cuả bọn đầu sỏ Hà Nội không ỷ sức mà cứ hay buồn sừng húc dậu thưa.



Thay cho câu kết, thử đặt câu hỏi: "Nên hay không nên đặt tên Đai Học Fulbright là Đại Học Hồ Chí Minh là một ổ điếm quốc tế", để diễn lại tuồng tích “ ngài “ Thượng nghị Sĩ Fulbright đã từng lăng mạ về thủ đô miền Nam nưả thế kỷ trước là một ổ điếm cho lính Mỹ, khi ông bị TNS Barry Golwater đòi truất quyền chủ tịch uỷ ban ngoại giao Thượng Viện Hoa Kỳ năm 1966.  Câu nói "lịch sử" này đương nhiên đã làm mọi người nhận chân giá trị cuả con người đã sáng lập ra trường Đại Học và cái học bổng mang tên Phun “bưà ra” Rãi rồi.

đồ biển

No comments:

Bạn Đường- Nguyên Giao

  Trong một quán cà phê ở ‘ Thủ Đô Người Việt Hải Ngoại’ một ngày cuối tháng tư năm 1999, Hùng hỏi Giao: - Bạn đến Mỹ năm nào? - Năm 1975,...