Sunday, June 5, 2016

Già Mà Cứ Tưởng Bở by đồ biển


Khu Embarcadero, downtown San Diego trông khác hẳn những năm trước; những kiosk mới được xây cất  sáng bóng với những khung kính nhìn suốt vào bên trong, những cô cashier xinh xắn ngồi tiếp khách, bán vé tour ân cần và luôn điểm nụ cười trên môi. 

Cạnh đó những mini công viên, với những ghế thép bóng loáng, để cho khách nhàn du ngồi uống nước, hoặc nhâm nhi tí đồ ăn nhanh.


đồ biển lang thang đi dạo, măc dù đầu gối kêu răng rắc mỗi bước đi, gây cảm giác nhoi nhói và mỏi; hôm nay thời tiết hơi se lạnh, cái bụng dưới hơi ì ạch bèn tức tốc kiếm chỗ xả nước thải. 



Chẳng kiếm bao xa, một căn nhà xây ciment thô có những chữ nổi, bên trong lát gạch bóng mầu đỏ, màu rất thanh lịch chứ không giống màu cờ máu mà VC hay dùng may cờ tổ cuốc, bên ngoài có dấu hiệu “ nhà nghỉ” rest room.  




Qua bên khu gentlemen, sắp hàng đi theo một cậu bé Mễ, mặt mũi đĩnh ngộ; khu lộ thiên đã bị chiếm cứ, cậu bé Mễ mò vào khu có cưả ra vào, mở cưả tính vào; nhưng khi thoáng thấy tôi, không hiểu nghĩ sao cậu mời tôi đi trước; tôi xua tay:  After you.  Cậu nằng nặc: Senior first.  Tôi chợt hiểu, tại xứ Mỹ này, trường học cũng giáo dục trẻ em nên dành quyền ưu tiên cho các bậc cao niên.  Tôi cảm ơn cậu bé, em nở nụ cười vui, tôi cũng vui lây.  



Thế mà đồ biển cứ tưởng bở là mình còn trẻ.  Bạn bè thân quen gặp lại cứ khen: đồ biển vẫn còn phong độ như cu cậu 50, nhuộm tóc đen về VN còn vồ được nhiều em chân dài tới mang tai lắm.  Nghe được khen , phổng mũi, về nói với bà đồ.  Bà phang cho một câu:” Ừ cứ đi với chân dài đi; chỉ được dăm bưã, nưả tháng….




Cho đến một hôm, đồ biển đi cùng bà đồ đi một vòng Seaport Village, vưà ngoạn cảnh vưà xem ông già người Bangladesh xếp đá chồng thăng bằng một cách tài tình. Đi dung dăng, dung dẻ khoảng hơn một tiếng, vưà mỏi gối, vưà chồn chân, bèn rủ nhau về; đi bộ đến ga Seaport Village, thì xe điện vưà trờ tới.  


Sau khi cà thẻ Compass senior citizen 18 tì một tháng, bà đồ leo lên trước, đồ biển loạng choạng leo theo sau.  Các hàng ghế đã chật ních.  May mắn bà đồ kiếm được một chỗ trống, còn đồ phải làm thợ vịn.  Đang đảo mắt nhìn quanh ngắm cảnh, ngắm người, thì một cô đầm tuyệt sắc, giai nhân ngồi đối diện với bà đồ đứng dạy, lịch sự đưa tay mời đồ ngồi.  Ối giồi ôi, xưa nay chỉ có đàn ông nhường ghế cho phụ nữ ngồi, chứ đời thuả nhà ai mà một giai nhân da như trắng như hột gà bóc, mũi cao dọc dưà, mắt xanh tưạ hồ thu mà lại nhường ghế cho…ông trẻ 50 !!!!  Đồ chợt hoảng, thôi rồi, với mái tóc bạc phơ, dáng leo lên xe loạng choạng với chân bước vòng kiềng chậm chạp, mặt mũi tái xanh, xám vì mệt, đương nhiên tuổi thật đã l ra trên khuôn mặt, nguyên hình là một ông lão 70+, tuổi tri thiên mệnh, copy theo di chúc... chẳng bao giờ được thi hành cuả chú Hồ.  Thay vì chiều người đẹp, đồ gạt phăng, vì trong trái tim …già vẫn còn chứ chút lịch thiệp:" No, no; young lady, take it easy, take your seat, please, I don’t want to sit down.  Thank a lot.” và đưa tay mời nàng ngồi lại.



Tới ga  Convention Center, nàng đứng dạy xuống xe, đồ chợt buông tay ra khỏi tay vịn để nắn lại cái máy ảnh.  Xe ngừng đồ bị mất đà, bổ nhào dẵm phải chân một anh Mễ to con, anh này chắc đau quá suả ra một tràng tiếng Mễ. đồ chẳng hiểu mô tê gì sất, cứ sorry luôn miệng; nàng liếc nhìn đồ ái ngại và bước xuống xe, dáng bước như thiên nga.  đồ biển không nói không rằng, xà xuống ngồi cạnh bà đồ cho chắc ăn.  Bà ban cho một liếc giống hệt trái ngư lôi phóng ra từ tiềm thuỷ đĩnh.


đồ biển.6/2016

No comments:

Bạn Đường- Nguyên Giao

  Trong một quán cà phê ở ‘ Thủ Đô Người Việt Hải Ngoại’ một ngày cuối tháng tư năm 1999, Hùng hỏi Giao: - Bạn đến Mỹ năm nào? - Năm 1975,...