Nguyễn nhìn qua khung cửa phi cơ xuống thành phố Seattle của tiểu bang Washington, một địa danh nổi tiếng vì là nơi sản xuất máy bay hàng không lớn nhất thế giới Boeing và cũng là nơi tiệm Starbuck cà phê đầu tiên được mở ở trên đường Pike St. vào năm 1971.
Mấy ai ngờ được rằng Starbuck nay có mặt khắp nơi trên toàn cầu. Nhìn từ trên cao Seattle thật đẹp nhờ vào màu xanh của những cánh rừng thông xen lẫn những tòa nhà cao ngất lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đây là lần thứ hai Nguyễn đến thành phố thơ mộng này. Lần đầu chàng đi công tác đến làm việc với một chi nhánh của hãng vào năm 2014. Chuyến viếng thăm đó kéo dài một tuần lễ và Nguyễn đã có dịp đi thăm nhiều thắng cảnh của Seattle, được mệnh danh là Emerald City vì thành phố được bao quanh một màu xanh biếc của núi rừng và đại dương. Nhưng điều làm Nguyễn thú vị nhất là đi qua những con đường thật nhỏ hẹp với đầy bóng cây cạnh trường đại học Washington University. Trên đường University Way từ ngã tư 45th street là hàng trăm nhà hàng ăn với những quốc tịch khác nhau của thế giới từ Âu sang Á như Ý, Tây ban Nha, Hy lạp, Pháp, Nga, Thổ Nhĩ Kỳ, Trung Hoa, Ấn Độ, Thái Lan … và dĩ nhiên là có cả Việt Nam. Những cửa hàng ăn nhỏ và hẹp nằm sát nhau có lẽ bắt đầu là để phục vụ các sinh viên nghèo, xa nhà với túi tiền giới hạn. Theo thời gian, khu phố này đã phát triển thêm nhiều tiệm ăn với nhiều quốc tịch để trở thành một nơi đặc thù của Seattle và trở thành một điểm thu hút du khách khi có dip thăm Emerald City. Nếu bạn là một sinh viên mà quê là Tiệp Khắc (Czechoslovakia) thì sẽ cảm thấy gần với quê hương hơn với vài nhà hàng Tiệp chuyên chở những món ăn chỉ tìm thấy ở thủ đô Praha. Nguyễn nhớ mãi món cơm tấm sườn chả ở nhà hàng Thanh Vị. Thật đậm đà và ngon miệng. Chàng thầm nghĩ kỳ này nếu có thì giờ sẽ ghé lại khu phố nhỏ một lần nữa để tìm lại hương vị tuyệt vời của cơm tấm Thanh Vị.
Mấy ai ngờ được rằng Starbuck nay có mặt khắp nơi trên toàn cầu. Nhìn từ trên cao Seattle thật đẹp nhờ vào màu xanh của những cánh rừng thông xen lẫn những tòa nhà cao ngất lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đây là lần thứ hai Nguyễn đến thành phố thơ mộng này. Lần đầu chàng đi công tác đến làm việc với một chi nhánh của hãng vào năm 2014. Chuyến viếng thăm đó kéo dài một tuần lễ và Nguyễn đã có dịp đi thăm nhiều thắng cảnh của Seattle, được mệnh danh là Emerald City vì thành phố được bao quanh một màu xanh biếc của núi rừng và đại dương. Nhưng điều làm Nguyễn thú vị nhất là đi qua những con đường thật nhỏ hẹp với đầy bóng cây cạnh trường đại học Washington University. Trên đường University Way từ ngã tư 45th street là hàng trăm nhà hàng ăn với những quốc tịch khác nhau của thế giới từ Âu sang Á như Ý, Tây ban Nha, Hy lạp, Pháp, Nga, Thổ Nhĩ Kỳ, Trung Hoa, Ấn Độ, Thái Lan … và dĩ nhiên là có cả Việt Nam. Những cửa hàng ăn nhỏ và hẹp nằm sát nhau có lẽ bắt đầu là để phục vụ các sinh viên nghèo, xa nhà với túi tiền giới hạn. Theo thời gian, khu phố này đã phát triển thêm nhiều tiệm ăn với nhiều quốc tịch để trở thành một nơi đặc thù của Seattle và trở thành một điểm thu hút du khách khi có dip thăm Emerald City. Nếu bạn là một sinh viên mà quê là Tiệp Khắc (Czechoslovakia) thì sẽ cảm thấy gần với quê hương hơn với vài nhà hàng Tiệp chuyên chở những món ăn chỉ tìm thấy ở thủ đô Praha. Nguyễn nhớ mãi món cơm tấm sườn chả ở nhà hàng Thanh Vị. Thật đậm đà và ngon miệng. Chàng thầm nghĩ kỳ này nếu có thì giờ sẽ ghé lại khu phố nhỏ một lần nữa để tìm lại hương vị tuyệt vời của cơm tấm Thanh Vị.
Tiếng người phi công trưởng nhắc nhở hành khách thắt dây an toàn vì phi cơ sẽ hạ cánh trong vòng 15 phút đưa Nguyễn trở về với hiện tại với mục đích của chuyến đi Seattle lần thứ hai. Cách đây hai ngày Nguyễn nhận được một email của một người đàn bà lạ có một cái tên thật đẹp tên Mộng Trang. Người viết cho biết là nàng đang đi tìm một người mang tên Lê Trần Nguyễn, nguyên sĩ quan khóa 2X Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa. Trong thư có kèm số phone với area code của Seattle, tiểu bang Washington. Trong lần điện đàm đầu tiên, sau khi nghe Nguyễn xác nhận chàng là người Mộng Trang đang tìm, Nguyễn bàng hoàng khi nghe Mộng Trang cho biết nàng chính là em gái của Mộng Huyền người yêu của Nguyễn khi chàng đang thụ huấn ở trường SQHQ Nha Trang trong thập niên 70. Mộng Huyền hiện đang ở vào thời kỳ cuối của bệnh ung thư máu và muốn được gặp Nguyễn một lần cuối trước khi lìa trần.
Nguyễn nhớ lại một dĩ vãng thật đẹp của thời gian chàng và Mộng Huyền yêu nhau. Chàng quen Mộng Huyền trong buổi dạ vũ quân trường tổ chức mừng khóa chàng gắn Alpha cho các tân SVSQ. Thời gian sau đó Nguyễn và Mộng Huyền gặp nhau mỗi tuần, có với nhau thật nhiều kỷ niệm. Những buổi chiều thứ bảy dạo phố Duy Tân dưới hàng dừa lộng gió thổi tà áo dài bay vướng chân em làm nàng lao đao suýt ngã và Nguyễn lại có dịp kể công cứu giá nữ hoàng. Sau đó hai đứa vào phở Chụt ở Cầu Đá thưởng thức món phở gà nổi tiếng ở đây. Những lần Nha Trang chợt đổ mưa Nguyễn rủ người yêu vào trốn mưa trong Chiều Tím, đếm từng giọt cà phê đen sánh rơi tí tách xuống đáy ly và nhìn nàng qua khói thuốc mà cảm thấy đời thần tiên thật đáng yêu.
Mộng Huyền cho biết đang theo học lớp đệ nhị trường nữ trung học Huyền Trân. Em kể lại hôm quen chàng là lần đầu tiên vào thăm trường SQHQ. Nàng đi theo một người bạn cùng lớp có hôn phu là một sĩ quan cơ hữu của quân trường. Và định mệnh đã cho nàng gặp Nguyễn, tình yêu đầu đời của nàng. Mộng Huyền tâm sự.
oOo
Mộng Huyền là một người con gái thật đẹp trong mắt Nguyễn. Dĩ nhiên khi yêu thì củ ấu cũng tròn nhưng khách quan thì Mộng Huyền có một dáng dấp dễ nhìn, mái tóc cắt ngắn demi-garҫon làm nàng có vẻ nhí nhảnh nghịch ngợm giống như nữ tài tử Jean Seberg ① của màn bạc Pháp của thập niên 60s nổi tiếng với những phim Bonjour Tristesse (1958), Les Plus Belles Escroqueries Du Monde (1963). Hai tròng mắt đen mở to mỗi khi Nguyễn gọi nàng hai tiếng Mộng Huyền, đôi môi hồng hé ra để lộ hai hàng răng trắng đều như hạt bắp. Nhưng điểm thu hút nhất của Mộng Huyền là nụ cười của nàng. Cho dù nhiều năm đã trôi qua nhưng Nguyễn vẫn có thể hình dung ra khuôn mặt thiên thần đang cười nhìn chàng với ánh mắt âu yếm. Tiếng cười trong như pha lê của một người con gái đã gây sự chú ý của Nguyễn trong đêm dạ vũ năm xưa đã đưa chàng đến làm quen với Mộng Huyền và chuyện tình sử hai người bắt đầu từ đó.
Mộng Huyền còn có một đặc điểm rất dễ thương là tìm hiểu những sở thích của Nguyễn để chiều người yêu. Nàng cho biết chưa bao giờ biết uống cà phê nhưng vì chàng thích nên nàng cũng uống để thấy em nhăn mặt vì đắng mà thương vô cùng. Khi biết Nguyễn thích thơ, nhạc Mộng Huyền cũng tìm những bài thơ hay của những thi sĩ nổi tiếng để đọc cho chàng nghe và những lúc hai đứa ngồi bên nhau nhìn trăng rơi trên biển nàng khẽ hát những bài nhạc mà Nguyễn thích. Mộng Huyền có một căn bản Pháp ngữ rất khá nên nàng thường ngâm nga những bài nhạc Pháp nổi tiếng như Comme Toi, Le Temps Des Fleurs, Tous Les Garҫons et Les Filles. Để đáp lại, Nguyễn cũng hát bài tủ Aline mà chàng đã thuộc nằm lòng qua những chiều thứ bảy nghe Nhạc Yêu cầu trên radio. Không ngờ Mộng Huyền cũng rất thích bài hát này và hai đứa cùng song ca trong tiếng sóng biển rì rào trên cát vắng:
J'avais dessiné, sur le sable
Son doux visage qui me souriait
Puis il a plu sur cette plage
Dans cet orage elle a disparu..
Et j'ai crié, crié:
"Aline", pour qu'elle revienne
Et j'ai pleuré, pleuré
Oh, j'avais trop de peine
……..
Khi lời ca chấm dứt, Nguyễn thấy hai giọt lệ long lanh trên mắt Mộng Huyền. Nàng thì thào:
-Bài này buồn quá anh ơi. Đừng hát bài này nữa nhé anh. Em sợ.
Nguyễn nói:
-Anh đồng ý với em. Bài này lãng mạn nhưng buồn quá. Nhưng em có nghĩ Christophe hát bài này tuyệt vời không?
Mộng Huyền nắm tay Nguyễn cười khẽ:
-Nhưng anh chàng Christophe chỉ có bài Aline là hay nhất. Em thích bài La Nuit của anh chàng Pháp lai Ý Adamo hơn. Nghe anh than thở nỗi cô đơn trong đêm dài mà tội nghiệp. Còn nữ ca sĩ thì anh thich ai?
Nguyễn nhìn người yêu:
-Sylvie Vartan trong La Plus Belle Pour Aller Danser. Cô ca sĩ này từng làm rung động bao nhiêu con tim của giới yêu nhạc Pháp ở Việt Nam trong thập niên 60.
Mộng Huyền hỏi:
-Có làm tim anh rung động không?
Nguyễn trêu Mộng Huyền:
-Anh đâu còn tim nữa mà rung? Em đã lấy đem đi rồi. Đúng không em?
Mộng Huyền cong môi:
-Anh xạo. Chỉ được cái lẻo mép. Sylvie đẹp và tình tứ nhưng em thích giọng ca của Franҫoise Hardy trong bài Le Temps De L'Amour hơn.
Nguyễn và Mộng Huyền yêu nhau như đã hẹn nhau từ một tiền kiếp. Hai người khám phá rằng họ có rất nhiều sở thích giống nhau. Thích đọc sách, thơ, đi ciné, thưởng thức những bài nhạc hay của Việt Nam cũng như ngoại quốc. Vì hợp sở thích nên hai người biết cách chiều chuộng lẫn nhau. Nguyễn biết rằng Mộng Huyền là người con gái mà Thượng Đế đã dành riêng cho chàng. Sau gần nửa đời tìm kiếm giờ Nguyễn đã có được một người yêu tuyệt vời.. Nguyễn thường nói: "Thế giới trên ba tỷ người nhưng anh chỉ thấy có một mình em".. chỉ để nghe Mộng Huyền đáp lại: "Anh chỉ được cái tán gái là giỏi. Hải Quân các anh là chúa xạo" rồi sau đó hai đứa cùng cười vui.Trước khi gặp nàng Nguyễn đã trải qua vài cuộc tình từ thuở còn đi học và sau đó là chàng đã cặp với một nàng vũ nữ trước khi nhập ngũ. Những mối tình này đến cũng dễ mà đi cũng nhanh nên không để lại trong tâm hồn Nguyễn nhiều nhung nhớ. Chàng nghĩ những người con gái đi qua đời chàng như những dấu chấm phá cho đời đẹp hơn, đáng sống hơn. Nhưng tất cả đổi thay khi Nguyễn gặp Mộng Huyền. Nàng mới 17 tuổi, trong trắng như một thiên thần, đẹp như một nàng tiên bị đày xuống trần thế trong một cơn say của Ngọc Hoàng. Và nàng đã gặp Nguyễn và hai con tim cùng chung một nhịp đập. Định mệnh đã cho Nguyễn một mối tình lớn nhất đời chàng.
Vốn là một người đa sầu đa cảm nên Mộng Huyền rất dễ khóc. Nguyễn còn nhớ có lần hai đứa đi xem phim Un Peu De Soleil Dans L'Eau Froid ② do nữ tài tử Claudine Auger đóng ở rạp Tân Tân. Phim dựa theo một cuốn tiểu thuyết của nhà văn Pháp Franҫoise Sagan. Mộng Huyền đã thút thít trên vai Nguyễn hơn nửa cuốn phim. Chuyện thật buồn thuật lại một mối tình tay ba giữa một người đàn bà đã có chồng Claudine Auger yêu một chàng ký giả Marc Porel nhưng anh này lại theo đuổi một bóng hình khác. Chuyện đời là thế. Yêu người nhưng người không yêu. Cuối cùng là một kết cục thật bi thảm đầy nước mắt.
oOo
Giai Đoạn I huấn luyện ở quân trường Nha Trang chấm dứt. Trừ một số SVSQ là dân Nha Trang, Nguyễn và bạn bè về thăm gia đình trong hai tuần nghỉ phép trước khi vào Giai Đoạn 2. Sàigòn hoa lệ với gia đình và ăn nhậu với nhóm bạn bè cũ thời còn đi học làm Nguyễn đôi lúc quên Mộng Huyền nhưng chàng vẫn giữ đúng lời hứa gởi thư cho nàng thường xuyên hai ngày một lá. Nhưng lạ một điều là Nguyễn không nhận được hồi âm của nàng cho dù chỉ một lần. Lòng Nguyễn nóng như lửa và linh tính cho chàng biết một chuyện không tốt lành đang xảy ra. Chàng đếm từng ngày phép chờ lên tàu trở lại quân trường. Tuần lễ đầu tiên Nguyễn tìm đến nhà Mộng Huyền thì nàng không có nhà. Tiếp chàng là thân mẫu nàng.
Mẹ Mộng Huyền là một người đàn bà có nét mặt đẹp cổ điển và qúy phái. Mộng Huyền cho biết là cha nàng là một quân nhân thuộc Sư Đoàn 2 Không Quân ở Nha Trang nên Nguyễn không ngạc nhiên khi thấy hình một Thiếu tá với hàng ria mép thật oai vệ trong bộ đồ bay treo trên tường. Ngoài ra Mộng Huyền còn cho biết nàng có một người em gái kém nàng vài tuổi. Nguyễn chưa có dịp gặp em gái Mộng Huyền nên cũng không hỏi tên em là gì theo phép lịch sự.
Tiếng mẹ Mộng Huyền thật êm dịu:
-Mời cậu ngồi. Rất tiếc em Huyền bận chuyện riêng nên không thể tiếp cậu.
Nguyễn đáp lời:
-Dạ cám ơn bác. Nhờ bác chuyển lời là cháu sẽ ghé thăm Huyền vào tuần tới.
Mẹ Mộng Huyền tiếp lời:
-Nhân tiện gặp cậu đây tôi muốn đi thẳng vào vấn đề để đỡ mất thì giờ. Kể từ hôm nay, tôi xin cậu hãy chia tay với em Huyền.
Nguyễn mở tròn mắt ngạc nhiên. Chàng lắp bắp:
-Dạ..dạ nhưng cháu không hiểu. Bác.. có thể cho cháu biết là...
Mẹ Mộng Huyền ngắt lời Nguyễn:
-Tôi biết là cậu sẽ hỏi tại sao. Vậy thì tôi xin nói ngay là có vài lý do. Thứ nhất là em nó mới 17 tuổi, còn quá nhỏ để nghĩ đến chuyện yêu đương trai gái. Thứ hai là tôn giáo. Chúng tôi là gia đình Phật tử mà cậu thì theo đạo Công Giáo nên sau này sẽ có nhiều phiền toái cho cả hai. Chi bằng hai người nên chấm dứt trước khi đi xa hơn. Tôi nói ít mong cậu hiểu nhiều.
Không để cho Nguyễn có cơ hội trả lời, bà đứng dậy đi về phiá tủ chè lấy một hộp giấy và nói.
-Em Huyền có để lại cho cậu vài thứ lặt vặt. Thôi chào cậu.
Nói xong bà đứng dậy tiễn khách. Buộc lòng Nguyễn phải cúi đầu chào rồi đi ra cửa.
Ra khỏi nhà Mộng Huyền Nguyễn ôm cái hộp giấy thất thểu bước những bước nặng nề trên đường phố. Chàng như đang đi trên mây chân không đụng đất. Nguyễn không ngờ sự thể lại có thể như thế và chàng đã có lúc nghĩ rằng đây chỉ là một cơn ác mộng. Nguyễn đón xe lam ra bãi biển trên đường Duy Tân, ôm hộp giấy của Mộng Huyền ghé vào một quán nước nhỏ sát bờ biển. Chàng ngồi vào bàn gọi một ly cà phê và mở cái hộp giấy. Trong hộp Nguyễn thấy những món quà nhỏ mà chàng đã tặng Mộng Huyền trong thời gian mấy tháng qua như chiếc kẹp tóc, đôi bông tai, sợi giây chuyền với cái mỏ neo, cây viết Parker và một xấp thư. Liếc qua Nguyễn biết đó là những lá thư chàng đã gởi cho nàng trong hai tuần qua từ Sàigòn. Nguyễn thầm nghĩ thì ra gia đình nàng đã ra mặt phản đối bắt nàng phải đoạn tuyệt với chàng, không cho hai người một cơ hội nuôi dưỡng một tình yêu đích thực và cũng không cho chàng gặp nàng cho dù chỉ một lần cuối để nói lời chia tay.
Nguyễn rời quán cà phê bước ra mé biển. Trời đã về chiều, mặt trời đang sắp sửa đi ngủ. Chàng ngồi xuống mé cát dùng tay đào một cái hố nhỏ, đặt chiếc hộp xuống và lấp cát lên. Nguyễn đang chôn đi một cuộc tình lớn nhất đời chàng mà lòng đau như cắt. Chàng yêu Mộng Huyền với tất cả con tim và tâm hồn và Nguyễn cũng biết nàng cũng yêu chàng không kém và còn có thể hơn nữa. Đã có những lần nàng thỏ thẻ bên tai chàng:
-Anh à. Em chưa yêu ai ngoài anh vì vậy anh là tình đầu nhưng cũng là tình cuối của em. Anh là lẽ sống của em. K
Mộng Huyền nhìn Nguyễn tha thiết:
-Em sẽ không bao giờ yêu ai khác ngoài anh.
Nguyễn cảm động nâng cằm nàng lên và hôn người yêu đắm đuối. Cả hai như chết lặng, hòa tan và thời gian đã ngừng lại và trong phút giây nhiệm mầu đó Nguyễn cũng biết chàng sẽ không còn yêu ai ngoài Mộng Huyền và đời hai người sẽ mãi có nhau. Vậy mà chỉ trong hai tuần lễ phù du tình yêu nồng nàn của hai người đã mất tích không dấu vết. Những kỷ niệm trên Tháp Bà, Hòn Chồng, Xóm Bóng, nụ hôn ngọt ngào, lời nói âu yếm tình tứ đã biến mất như chưa từng hiện hữu. Chỉ còn mình chàng nhìn hoàng hôn rơi trên biển, chôn đi những kỷ niệm tình yêu một đời. Nguyễn biết đêm nay khi nưóc triều lên, những ngọn sóng sẽ đưa cái hộp giấy với kỷ niệm hai người ra biển khơi và trôi dạt khắp bốn phương trời. Trời bắt đầu mưa. Mặt Nguyễn ướt đẫm nước mưa và cũng là nước mắt vì chàng mơ hồ thấy mặn ở bờ môi.
Nguyễn thì thầm hát bài hát kỷ niệm Aline của hai người. Tiếng hát đơn độc của chàng lạc trong tiếng gió gào, hòa trong tiếng sóng biển.
J'avais dessiné, sur le sable
Son doux visage qui me souriait
Puis il a plu sur cette plage
Dans cet orage elle a disparu..
Đó là một ngày thật buồn cho Nguyễn trên bãi biển thành phố Nha Trang hơn 40 năm trước. Những tuần đi bờ sau đó Nguyễn thường đứng chờ ở gần nhà Mộng Huyền nhưng không bao giờ thấy nàng đi phố. Đã nhiều lần Nguyễn nhảy rào thay đồ dân sự đứng ở cổng trường Huyền Trân hy vọng thấy Mộng Huyền đi học nhưng nàng như một bóng chim bay đi biến mất không vết tích. Nguyễn vừa âm thầm đếm bước về quân trường vừa trách ông Trời thật bất công. Đã cho Nguyễn một tình yêu nồng nàn nhất của đời chàng nhưng cũng chính ông lại để cho tình yêu ấy chắp cánh bay đi. Từ đó Nguyễn không bao giờ gặp lại người con gái thùy mị dễ thương mang tên Mộng Huyền. Thời gian là liều thuốc nhiệm màu đã làm chàng dịu bớt cơn đau nỗi nhớ. Bây giờ đã gần nửa thế kỷ trôi qua hình bóng Mộng Huyền đôi khi vẫn đậm nét trong tim Nguyễn mỗi khi chàng lang thang một mình ngoài bãi biển về đêm.
oOo
Ra đón Nguyễn ở phi trường Seattle-Tacoma International Airport là Mộng Trang và Phương chồng nàng. Hai bên nhận ra nhau không khó lắm vì đã cùng nhau liên lạc qua mạng xã hội với hình ảnh cá nhân. Nguyễn nhận thấy Mộng Trang có đôi nét giống Mộng Huyền. Phương cho biết hai người đã ở Seattle từ ngày định cư ở Hoa Kỳ. Nhà của Phương và Mộng Trang ở ngoại ô của Seattle, vùng Redmond cách Seattle khoảng 15 miles. Thành phố nhỏ với dân số chưa đến 100 ngàn. Nguyễn thấy không gian ở đây thật yên tĩnh và rất nhiều màu xanh của cây lá, rừng thông và những hồ nước phẳng lặng an bình. Redmond cũng là nơi mà nhiều doanh nghiệp nổi tiếng được thành lập ở đây như Microsoft Corp., Space X, Nitendo.
Mộng Trang mời Nguyễn vào phòng khách được trang trí thật đẹp và nhã nhặn trong khi Phương nhóm lò sưởi. Ánh lửa bập bùng là căn phòng trở nên ấm cúng và thơm ngát mùi củi thông. Nguyễn nhìn thấy một khung hình hai chị em Mộng Huyền và Mộng Trang chụp chung với nhau treo trên tường. Chàng nôn nóng muốn gặp Mộng Huyền nhưng vẫn ráng dằn lòng để chủ nhân mở lời trước.
Vài phút sau Phương bước ra với hai tách cà phê và nói:
-Anh ở nhà nói chuyện với Trang. Em phải vào sở có chút việc.
Sau khi Phương đi làm, Mộng Trang nhìn Nguyễn:
-Chắc anh Nguyễn đang thắc mắc về chuyện chị Huyền em. Những gì em sắp kể ra đây đều là do ý muốn của chị Huyền.
Nguyễn nhắp một ngụm cà phê. Chàng chậm rãi nói với Trang:
-Em cứ từ từ kể cho anh nghe. Mình có nhiều thì giờ.
Mộng Trang nhìn qua khung cửa sổ, ánh mắt mơ màng mông lung. Nàng bắt đầu kể.
-Thực ra chị Huyền đã mất cách đây đúng một năm. Hôm nay là ngày giỗ đầy năm của chị em.
Nguyễn không ngạc nhiên nhưng tim chàng đau nhói như Mộng Trang đã đâm vào đó một nhát dao. Không ngạc nhiên vì thời gian từ phi trường về đến nhà cũng hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng hai vợ chồng Phương Trang đều tránh nói về Mộng Huyền và mỗi khi Nguyễn nhắc đến tên Mộng Huyền hai người đều lảng sang chuyện khác. Linh tính cho Nguyễn biết họ đang dấu chàng những gì liên quan đến Mộng Huyền nên Nguyễn không hỏi thêm và quyết định để xuôi theo tự nhiên. Chàng nghĩ trước sau cũng sẽ được gặp Mộng Huyền nên cố dằn lòng kiên nhẫn chờ cơ hội. Nhưng không ngờ người chàng yêu một đời đã vĩnh viễn đi về một thế giới khác. Thế giới của nghìn trùng cách biệt.
Tiếng Mộng Trang nhẹ nhàng trong không gian tĩnh mịch:
-Chị Mộng Huyền sống những năm cuối đời trong khổ đau vì căn bệnh nan y hành hạ. Chị rất muốn gặp anh nhưng ý chí lại không cho mình làm thế vì không muốn làm anh bận lòng, xao lãng trách nhiệm với gia đình. Chị Huyền trối lại là báo cho anh biết vào ngày giỗ đầu tiên và cho anh biết là chị vẫn yêu anh đến hơi thở sau cùng.
Nguyễn cắt lời Mộng Trang:
-Đúng ra em nên khuyên Huyền để cho anh gặp dù chỉ một lần để an ủi nàng.
Mộng Trang nhẹ đưa tay như muốn nói Nguyễn để cho nàng nói tiếp.
-Trước hết để em kể về tình cảnh gia đình em từ thời gian ở Nha Trang. Em và chị Huyền là hai chị em cùng mẹ nhưng khác cha. Theo lời mẹ kể thì bà quen và yêu ba chị Huyền vào năm 17 tuổi. Ba chị Huyền nguyên là một SVSQ Hải Quân Nha Trang. Hai người yêu nhau sâu đậm và bà đã dâng hiến đời con gái trinh nguyên cho người yêu. Khi ra trường người bà yêu đã vĩnh viễn cất nón ra đi theo tiếng gọi của biển xanh không hẹn ngày trở lại. Sau đó bà mới biết là mình đã có thai và đã trốn nhà ra đi vì không muốn cha mẹ bị hàng xóm láng giềng dị nghị có con gái chửa hoang. Vì quá đau khổ và tuyệt vọng nên bà đã có ý định nhẩy cầu Xóm Bóng để kết liễu đời mình. Nhưng khi đang lang thang thất thểu trên cầu thì bà đã suy nghĩ lại và không nỡ giết một mạng hai người vì đứa con trong bụng đâu tội tình gì. Còn đang suy nghĩ thì có một chiếc xe Jeep ngừng lại và trên xe bước xuống một vị sĩ quan Không Quân. Ông thấy một người con gái trẻ đang đi bộ trên cầu ban đêm nên ngỏ lời giúp đỡ. Người sĩ quan Không Quân đó sau này là ba ruột của em. Ông đã đứng ra bảo bọc một người con gái bơ vơ, cưới làm vợ và xem chị Huyền như con gái mình. Chúng em không biết chuyện này cho đến khi ông qua đời cách đây mười năm do mẹ em kể lại.
Mộng Trang ngưng kể. Nàng nâng tách cà phê hớp một ngụm nhỏ. Nguyễn từ từ hiểu tại sao mẹ Mộng Huyền ra sức ngăn cản tình yêu giữa chàng và Mộng Huyền. Bà không muốn con gái bà đi vào vết xe đổ bà đã đi qua trong đau thương và nước mắt. Nguyễn thầm nghĩ người niên trưởng nào đó của chàng đã vô tình hại đàn em. Ôi, Định Mệnh, Cuộc Đời và Oan Trái.
Mộng Trang kể tiếp:
-Mẹ em kể rằng bà đã nhất quyết bắt chị em phải chia tay với anh bằng cách gởi chị em vào Sàigòn để ở với gia đình người em và tiếp tục chương trình trung học ở Sàigòn học những năm đầu đại học ở trường Luật cho đến ngày 30-4-1975. Bà nghĩ rằng chỉ làm như vậy thì chị em mới có thể quên được anh.
Nguyễn xen vào:
-Hèn chi bao nhiêu lần anh đứng chờ Mộng Huyền ở đầu ngõ và cổng trường nhưng không bao giờ thấy bóng chị em.
Mộng Trang tiếp lời:
-Dạ. Trước ngày rời Nha Trang, chị Huyền có nhờ mẹ đưa lại cho anh một chiếc hộp giấy trong đó có những món quà anh tặng và những lá thư anh viết cho chị. Ở đáy hộp còn có một lá thư chị viết cho anh để xin lỗi phải vâng lời mẹ xa anh cho tròn chữ hiếu.
Nguyễn nhìn Mộng Trang. Chàng nói:
-Anh có nhận được hộp giấy và thấy xấp thư nhưng anh không ngờ còn có thư của Mộng Huyền gởi cho anh. Anh đã trách lầm chị em vô tình và nhẫn tâm với tình yêu của anh bao nhiêu năm qua.
Mộng Trang nói tiếp
-Tuy xa anh nhưng chị Huyền vẫn dõi theo bước chân anh. Những nơi anh đi, những nơi anh đến, những chuyện anh làm từ khi anh ra trường. Chắc anh còn nhớ chị Huyền có một người bạn thân có chồng là một sĩ quan Hải Quân. Người này đã thăm hỏi về anh với những người bạn đồng khóa của anh để nói lại cho chị Huyền. Ngày 30-4 gia đình em cũng thoát được nạn Cộng Sản vì ba em là sĩ quan thâm niên trong binh chủng Không Quân nên chuyện đem gia đình lên máy bay không khó lắm. Đến Hoa Kỳ gia đình em định cư ở thành phố Redmond tiểu bang Washington. Sau đó là chị Huyền bắt đầu công cuộc tìm kiếm tung tích của anh qua người bạn có chồng là Hải Quân khi trước. Là một người đẹp chị Huyền được nhiều người theo đuổi nhưng chị từ chối hết. Chị nói với ba mẹ là tình yêu chỉ đến một lần trong đời chị và chị sẽ không yêu ai nữa ngoài anh. Mẹ em sau này đã ân hận và sầu khổ vì đã làm lỡ làng đời con mình.
Nhấp thêm một hớp cà phê, Mộng Trang tiếp tục với giọng thật buồn.
-Khoảng đầu năm 1991 chị Huyền mới được tin tức anh đang ở một thành phố ở Nam California. Nhưng đó lại là một tin không mấy vui cho chị là anh vừa mới lập gia đình. Chị vẫn mong có một ngày cùng anh tái hợp duyên xưa nhưng đã quá trễ. Cố nhân nay đã có người mới cùng với bổn phận và trách nhiệm. Chị Huyền đành chọn làm người đứng phía sau chỉ để nhìn anh sống trong hạnh phúc. Chị không đành lòng chen vào làm người thứ ba, chấp nhận số phận nghiệt ngã của đời mình.
Ngưng lại vài giây đòng hồ, Mộng Trang hỏi Nguyễn:
-Anh Nguyễn đã xem phim Chiếc Bóng Bên Đường chưa? Một phim Việt Nam trước 1975.
Nguyễn trả lời:
-Anh đã xem phim này. Chuyện phim thật buồn. Nói về tình yêu của một nàng thôn nữ tên Mai yêu một người quân nhân đã có gia đình. Suốt đời Mai chỉ đành làm một chiếc bóng bên đời người đàn ông nàng yêu. Khi người quân nhân này tử trận Mai chỉ dám đứng xa xa nhìn người vợ chính thức tổ chức tang lễ mà lòng nàng tan nát.
Mộng Trang lại tiếp:
-Chị Huyền ví mình như một chiếc bóng bên lề cuộc đời anh. Rất nhiều lần chị muốn đến thành phố anh ở chỉ để nhìn anh một lần nhưng không dám vì sợ mình sẽ không dằn được sự xúc động chạy đến ôm anh và hôn anh. Chị Huyền không dám khuấy động đời sống của anh nên đành sống trốn tránh thế nhân ở thành phố Redmond nhỏ bé này..
Nói đến đây, Mộng Trang lấy khăn lau nước mắt sụt sùi:
-Mẹ em rất buồn khi thấy đứa con gái đầu lòng xinh đẹp ngày nào bây giờ ngày càng héo úa trong sầu não. Bà rất hối hận nhưng không làm được gì để thay đổi hoàn cảnh hiện tại. Hai năm sau chị Huyền ngã bệnh lúc đầu cũng tưởng là cảm xoàng nhưng có một hôm chị ngất đi được đưa vào nhà thương và các bác sĩ chẩn đoán là chị đã bị ung thư sau khi làm một số thử nghiệm. Chị Huyền đón nhận tin mình bị ung thư một cách thản nhiên và lặng lẽ chịu đựng nhưng mẹ em bị một cú sốc nặng. Bà cho rằng vì bà mà chị Huyền mới ra nông nỗi. Mẹ em qua đời trong buồn phiền ân hận hai năm sau.
Ngừng lại vài giây đồng hồ để lòng mình bớt xúc động, Mộng Trang kể tiếp:
-Những ngày tháng cuối đời, chị Huyền mong muốn được gặp anh một lần trước khi giã biệt thế giới nhưng lý trí một lần nữa lại ngăn chị lại vì vẫn không muốn làm anh bận lòng. Vả lại chị không muốn anh nhìn thấy chị trong một hình hài ốm yếu tàn tạ, đầu mất hết tóc vì những lần hóa trị. Là một người đàn bà chị vẫn muốn anh giữ mãi một hình ảnh đẹp của người con gái 17 tuổi khi bắt đầu yêu anh.
Nguyễn thấy lòng mình xúc động dâng trào.Chàng nói:
-Thật tội nghiệp cho Huyền. Anh không ngờ đời chị lại nhiều bất hạnh đến thế.
Mộng Trang nói tiếp:
-Chị Huyền quan niệm rằng chỉ cần thấy anh sống hạnh phúc là quá đủ với chị. Thời gian yêu anh chỉ có vài tháng của đời con gái nhưng đó cũng là thời gian hạnh phúc nhất của đời chị. Sau khi xa anh vào sống trong Sàigòn chị càng không quên anh như mẹ em đã nghĩ "xa mặt sẽ cách lòng" mà ngược lại chị càng nhớ anh hơn. Suốt mấy năm trời chị sống trong những kỷ niệm ngọc ngà mà chị trân quý ôm ấp. Hơn nữa chị mang mặc cảm có lỗi với anh vì đã bỏ anh ra đi cho dù vì nghe lời mẹ. Chị đã viết những điều này trong lá thư cuối cùng chị để dưới đáy hộp giấy để thay thế một lời xin lỗi.
Mộng Trang hỏi Nguyễn:
-Anh có muốn vào phòng riêng của chị Huyền một chút không?
Nguyễn gật đầu. Chàng đi theo Mộng Trang vào một căn phòng trang trí thật trang nhã. Phòng ngủ thật ấm cúng và thoang thoảng hương vị nữ tính. Nguyễn có cảm giác như Huyền vẫn còn sống vừa rời nhà đi đâu đó vài giờ đồng hồ rồi sẽ về. Chàng nói:
-Em cho anh vài phút nhé?
-Dạ. Chúng em vẫn giữ nguyên tình trạng phòng này như ngày chị Huyền còn sống.
Nói xong Mộng Trang đi ra ngoài và khép cửa lại.
Nguyễn nhìn quanh và thấy nơi bàn phấn có một khung hình với Nguyễn trong bộ tiểu lễ trắng và cặp Alpha của SVSQ Hải Quân Nha Trang. Bên cạnh là Mộng Huyền đứng e ấp nắm tay chàng nhìn Nguyễn bằng ánh mắt đầy trìu mến với nụ cười yêu thương. Nguyễn nhớ hình này đã được chụp trong một lần đi chơi chung với một người bạn của Mộng Huyền và vị hôn phu của nàng ở Tháp Bà. Ở góc trái là một tủ nhỏ trên để một tấm hình bán thân của Mộng Huyền. Trong hình nàng nhìn lớn hơn thời gian ở Nha Trang. Nguyễn đoán hình này nàng chụp ở Hoa Kỳ. Ánh mắt nàng nhìn Nguyễn thật buồn như muốn nói "Anh yêu , Em chỉ yêu anh và chỉ một mình anh. Tuy mình không duyên hòa hơp cầm sắt nhưng đời em đã thuộc về anh vĩnh viễn ngàn năm. Đời này mình đã lỡ làng nhưng em hẹn sẽ gặp anh ở kiếp sau".
Nguyễn đứng dậy chàng mở cửa và bước ra. Mộng Trang đang nói chuyện với Phương chồng nàng trong nhà bếp. Thấy chàng, Phương gật đầu chào và nói:
-Chúng em đang dự định đi thăm mộ chị Huyền. Mời anh đi chung với chúng em.
Nguyễn gật đầu. Chàng nói:
-Anh cũng đang định hỏi em đường đến nghiã trang. Nếu vậy thì cho anh đi theo luôn.
Nguyễn và vợ chồng Mộng Trang đến nghĩa trang Sunset Hills Memorial Park ở thành phố Bellevue thì trời đã về chiều. Không khí nơi đây yên tĩnh. Những hàng bia mộ dài và thẳng tắp. Thấp thoáng vài bóng người len lỏi ở giữa lối đi. Mộng Trang đi đầu tay ôm một bó hoa. Phương đi giữa cầm theo một hộp nhang. Nguyễn đi sau cùng.
Mộng Trang dừng lại trước một bia đá. Nàng qùy một chân cắm những nhánh hoa hồng vào một bình bông gắn trên bia. Phương lấy nhang từ trong hộp ra, bật hộp quẹt châm lửa. Mùi nhang quyện trong không khí. Trên bia là hình Mộng Huyền giống như tấm hình Nguyễn đã thấy trong phòng nàng. Cũng với anh mắt thật buồn nhìn chàng không chớp mắt, sâu thẳm. Mắt Nguyễn bỗng mờ đi. Hai hàng lệ trào ra. Những hàng chữ nhảy múa trước mắt Nguyễn:
In the Memory of our Beloved
Theresa Nguyễn Thị Mộng Huyền
Nov-05-1953 June-07-2016
Forever In Our Hearts
Nhưng điều làm Nguyễn ngạc nhiên là trên bia có hình Thánh Giá và Dức Mẹ Maria. Chàng nhìn Mộng Trang. Như đoán hiểu ý chàng, Mộng Trang giải thích:
-Khi sang Hoa Kỳ, chị Huyền nhất quyết đòi học đạo Công Giáo với lý do để được gần anh hơn trong tâm tưởng và mẹ em đã chiều theo. Chị đã được rửa tội với tên thánh là Theresa.
Nguyễn đã hiểu. Mộng Huyền theo đạo cũng là vì chàng. Thật là một người yêu tuyệt vời. Chàng nói:
-Hai em cứ về trước. Anh muốn ở lại với Huyền một chút rồi sẽ đón taxi ra phi trường sau.
Mộng Trang nói:
-Sao anh không ở lại với chúng em tối nay rồi sáng mai hãy về?
Nguyễn đáp:
-Cám ơn hai em. Anh đã làm phiền hai người quá nhiều. Hai em cứ đi trước.
Chờ Mộng Trang và Phương đi khuất, Nguyễn ngồi xuống cạnh tấm mộ bia nhìn hình Mộng Huyền đăm đăm. Chàng nhớ về những hình ảnh của thành phố Nha Trang của 1972. Nơi đó Nguyễn đã có một tình yêu tuyệt đối của một người con gái thật đẹp, thật tuyệt vời, Mộng Huyền. Nàng yêu chàng với tất cả trái tim và tấm lòng. Vậy mà bao năm qua Nguyễn đã trách nàng quá vô tình và nhẫn tâm cắt đứt cuộc tình không một lời giã biệt. Tình yêu chàng dành cho Mộng Huyền tưởng đã chôn vùi ở bãi biển Nha Trang năm xưa giờ vùng dậy mãnh liệt. Người ta nói tu chín kiếp mới cùng nhau đi chung một chiếc xuồng. Nguyễn đã tu bao nhiêu kiếp mới gặp Mộng Huyền, yêu nàng và được nàng yêu nhưng sao con Tạo lại đành lòng chia cách hai người. Định mệnh. Hai người có duyên gặp gỡ nhưng không nợ chung tình. Cuộc đời có mấy khi người ta được như ý.
Mặt trời đã khuất sau ngọn đồi. Hoàng hôn xuống dần trên nghiã trang Sunset Hills Memorial. Trời đổ mưa nhẹ. Những hạt mưa lạnh càng làm Nguyễn xót xa cho cuộc tình xưa. Giờ Mộng Huyền đang nằm đơn côi dưới lòng mộ sâu. Nàng ra đi về miền hư vô miên viễn không một lời giã biệt cùng Nguyễn. Chàng tự hỏi giây phút sau cùng đó Mộng Huyền đã nghĩ gì. Chắc là nhớ về Nguyễn và những phút mặn nồng yêu đương của hai người gần nửa thế kỷ trước. Nguyễn ước gì chàng có thể quay ngược bánh xe thời gian chỉ một năm thôi để hai người có thể gặp nhau một lần, để hai con tim có dịp cùng đập chung một nhịp, để hai ánh mắt cùng nhìn nhau một lần đắm đuối và Nguyễn sẽ hôn nàng thì thầm vào tai nàng: Anh sẽ mãi mãi yêu em trọn đời anh. Khi nàng thở hơi cuối cùng, chàng sẽ vuốt mắt nàng: hãy ngủ đi em, giấc ngủ ngàn thu, Mộng Huyền của anh.
Nguyễn cúi xuống đặt một nụ hôn trên hình Mộng Huyền. Chàng thầm thì:
-Em hãy ngủ yên. Mộng Huyền yêu thương.Chúng ta sẽ mãi mãi là của nhau. Em đã đi trước anh vài bước. Vài năm nữa anh sẽ tìm em để chúng mình sẽ lại gặp nhau. Hãy chờ anh.
Nguyễn rời Sunset Hills Memorial Cemetery nhưng tim chàng vẫn còn bên cạnh mộ Mộng Huyền. Tâm hồn chàng vẫn lẩn quẩn với hình ảnh nàng với ánh mắt u buồn như đang theo dõi bóng lưng Nguyễn đang mờ dần trong mưa. Bóng Nguyễn cô đơn bước đi giữa nhưng hàng bia mộ trong một chiều đông lạnh của nghiã trang buồn đang chìm vào bóng đêm.
San Diego, Jan 09, 2018. Một chiều mưa bão tầm tã.
①Nữ tài tử Jean Seberg (1938-1979) sanh ở Hoa Kỳ nhưng lại sống hơn nửa đời bên Pháp. Bà dã từng đóng 34 bộ phim với cả hai điện ảnh Pháp và Hoa Kỳ. Những phim nỏi tiếng như Saint Joan, Bonjour Tristesse, Breathless, Paint Your Wagon.
Một nữ tài tử Hoa Kỳ thuộc thế hệ đàn em là Anne Heche hao hao giống như Jean Seberg. Cũng với mái tóc demi garҫon dễ thương, khuôn mặt nghich ngợm và ánh mắt sáng thông minh. Anne Heche đã xuát hiện cùng với nam tài tử đắt giá của màn bạc Hoa Kỳ Harrison Ford trong một cuốn phim tình cảm xen lẫn phiêu lưu mạo hiểm Six Nights Seven Days (1998). Phim này nhận được những phê bình rất tốt từ giới điện ảnh Hoa Kỳ.
②Un peu de soleil dans l'eau froide (A Few Hours of Sunlight) được đóng tại Pháp năm 1971. Tài tử chính là Claudine Auger và Marc Porel. Một chuyện phim tình cảm romance có một kết cuộc hết sức buòn thảm. Phim đã được chiếu tại Sàigòn năm 1972 và tên phim được dịch ra Thân Ngà Giá Lạnh. Nghe nói phim này đã lấy đi không ít nước mắt của các nữ khán giả thời ấy.
No comments:
Post a Comment