Sunday, May 22, 2022

KHI KHÔNG CÒN NIỀM TIN - CHA NÀO CON NẨY



Ta giật mình: Người Việt
Đang sống ác với nhau.
Rồi tự hỏi: Không lẽ
Nội chiến đã bắt đầu?
Nông dân bỏ hóa chất
Vào bó dưa, quả cà.
Thương lái tiêm thuốc cấm
Vào con lợn, con gà.
Người ta chém và giết
Mà không cần lý do.
Tạt cả can a-xít
Vì một lời đôi co.
Trong cuộc nội chiến ấy,
Giữa ta với chính mình,
Không có ai chiến thắng
Ngoài cái ác đáng khinh.
Đánh cá, trồng lúa nước,
Dân tộc ta xưa nay
Vốn hiền lành, đại lượng,
Sao đến nông nỗi này?
Xưa ta đánh thắng giặc
Còn phát lương cho về.
Sao nay ta, ruột thịt,
Mà chém giết nặng nề?
Phật Thích Ca đã dạy:
Ở người sự hiền lương
Là sức mạnh vô địch,
Vì đó là yêu thương.
Trong lịch sử dân tộc
Suốt hàng nghìn năm nay
Ta thắng giặc xâm lược
Chính bằng sức mạnh này.
Nay có vẻ người Việt
Đã mất sự hiền lương.
Tức mất cái nhân bản,
Bao dung và tình thương.
Vì sao? Vì xã hội
Được xây trên cái nền
Bạo lực và giả dối
Và ma lực đồng tiền.
Đạo đức sắp xuống đáy,
Văn hóa đang suy đồi.
Khi niềm tin không có,
Cái ác sẽ lên ngôi.
Chung thể chế, lý tưởng
Với nước láng giềng gần
Cũng là một yếu tố
Làm chất người mất dần.
Một cặp vợ chồng trẻ
Ở Bắc Kinh bán con
Để có tiền thõa mãn
Thú vui chơi Iphone.
Ở nước ta sau đó
Có tin cháu giết ông
Lấy tiền chơi game khủng,
Mà không chút động lòng.
Rồi chuyện ở Thượng Hải
Có băng vi-đê-ô
Quay cảnh con đánh bố
Như đánh một con bò.
Thế mà lạ, tất cả
Những người đứng xung quanh
Không một ai can thiệp.
Không phải việc của mình.
Ta, nghịch cảnh tương tự
Cũng không kém là bao.
Khiến dư luận bức xúc
Và thốt lên: Vì sao?
Vâng, vì sao cái ác
Được tự do hoành hành?
Ngang nhiên và trắng trợn
Dân lành giết dân lành?
Cả câu hỏi này nữa:
Sao chỉ ở nước ta
Và láng giềng Trung Quốc
Nó được phép xẩy ra?
Chỉ ta và Trung Quốc
Chứ không thấy nước nào
Có nghịch cảnh tương tự.
Hãy tự hỏi: Vì sao?
Vì cha nào con nấy
Giống là lẽ đương nhiên
Giống guồng máy chế độ
Giống luôn cả chính quyền
Người dân một đất nước
Vĩ đại như Trung Hoa,
Mà lại coi tạm bợ
Cuộc sống ở quê nhà.
Họ đang cố vơ vét
Chuẩn bị để có ngày
Nhanh chóng bỏ đất Tổ.
Sang sống ở Phương Tây.
Người Việt Nam cũng vậy.
Vì sao? Vì không còn
Niềm tin vào chế độ.
Vào tương lai. Không còn!
Trong khi một nước khác,
Miến Điện, sự hiền lương,
May mắn còn gữ được,
Tức là còn yêu thương.
Nên chính quyền vứt súng
Nhường chỗ những vòng hoa,
Để đất nước dân chủ
Và phát triển hài hòa.
Nhờ sự hiền lương ấy,
Họ không chịu bán mình
Cho kẻ ác, Trung Quốc.
Một quyết định thông minh.
Nước ta thì lại khác
Nỗi nhược tiểu khắc sâu
Vào tâm hồn lãnh đạo
Ngay từ những buổi đầu
Thái Bá Tân

No comments:

HƯƠNG GÂY MÙI NHỚ… Tản Mạn - Nhất Hùng

Truyện Kiều của Nguyễn Du có câu thơ rất ý nhị: “Mành tương phơn phớt gió đàn, Hương gây mùi nhớ trà khan giọng tình”