Monday, September 24, 2018

Ðào Ðức Bảo - KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN

Vài nét tiểu sử


Văn hóa: Học vấn vừa đủ vào trường Võ bị Ðà lạt K.21.

Quân sự: Tốt nghiệp khóa Bộ binh cao cấp.

Trong bút ký:

Trung đội trưởng Trung đội 1, Ðại đội 93 Dù.

Ðại đội trưởng Ðại đội 93, Tiểu đoàn 9 Dù.

Ðại đội trưởng Ðại đội 72, Tiểu đoàn 7 Dù.






Ðào Ðức Bảo


KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN

Copyright © 2015, 2003, 1999 ALAN DAO & SHIRLEY DAO

All rights reserved. No part of this publication may be reproduced or transmitted in any form or by any means, electronic or mechanical, including photocopying, recording, or any information storage and retrieval system, without the prior written permission of the author or owners of exclusive right.






Mục lục


Chương I    -   Vào lính

Chương II   -   Ra đơn vị

Chương III  -   Về tiểu đoàn 9

Chương IV   -   Vinh nhục hành quân

Chương V    -   Mây xây thành

Chương VI   -   Một điều không nên nghĩ

Chương VII  -   Nỗi nhớ và hiện thực

Chương VIII -   Ðịch và B52

Chương IX   -   Lưỡi câu

Chương X    -   Một ngày cuối cùng ở hậu cứ Ðại đội 93

Chương XI   -   Về Tiểu đoàn 7

4 bài điểm sách và cảm nghĩ về Khoảng Tối Nhìn Lên của nhà báo và văn thi sĩ





Vài nét tiểu sử


Văn hóa: Học vấn vừa đủ vào trường Võ bị Ðà lạt K.21.

Quân sự: Tốt nghiệp khóa Bộ binh cao cấp.

Trong bút ký:

Trung đội trưởng Trung đội 1, Ðại đội 93 Dù.

Ðại đội trưởng Ðại đội 93, Tiểu đoàn 9 Dù.

Ðại đội trưởng Ðại đội 72, Tiểu đoàn 7 Dù.





Thay lời tựa


Trong khắc khoải nhớ nhung về những đồng đội chiếu đấu năm xưa kẻ còn người mất, trong day dứt buồn tênh với cảnh đời bị mất quê hương. Hồi tưởng quá khứ nảy sinh ý ghi lại nhưng sao quá khó khăn cho một người mà một đời hết cầm súng lại cầm cuốc, một người dễ đến chưa hề viết bao giờ dẫu chỉ một câu văn ngây ngô trên tờ bích báo.

Nếu không có gia đình và bằng hữu cổ vũ dễ thương, tác giả khó can đảm in tập sách này.

Ước mong quí độc giả đón nhận trong tinh thần dung dị và tấm lòng bao dung.





ÐIỂM SÁCH - P1


KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN

Tác giả: Ðào Ðức Bảo

Bài viết của nhà báo Như An nhân buổi ra mắt sách tại nhà Cộng đồng San Diego ngày Chủ nhật 21-11-1999.

Thưa quý vị quan khách,

Thưa quý vị đồng hương,

Thưa các chiến hữu và gia đình,

Thưa các bạn.

Hôm nay, chúng ta gặp nhau đây, không một lễ nghi của một buổi lễ kỷ niệm, không có những rào đón của một ngày hội.






ÐIỂM SÁCH - P2


Ðọc “KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN”

Của Nhà Văn Quân Ðội ÐÀO ÐỨC BẢO

Ðôi lời cùng độc giả trong lần tái bản lần thứ nhất: Bài viết này của nhà văn Trần Phong Vũ trong dịp ông lên tiếng thẩm định giá trị tác phẩm “Khoảng Tối Nhìn Lên” trong buổi ra mắt tại Trung Tâm Công Giáo Việt Nam Giáo Phận Orange ngày Chủ Nhật 19 tháng 12 năm 1999. Với sự thỏa thuận của ông, chúng tôi xin ghi lại nguyên văn bài phát biểu để gửi tới quý độc giả gần xa trong dịp tái bản lần thứ nhất này.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG I


CHƯƠNG I: VÀO LÍNH

Cuối tháng 11 năm 64, tôi đặt chân xuống phi trường Liên Khương vào buổi sáng có chút xíu mặt trời không đủ che chắn cơn gió lạnh của Ðà Lạt cuối năm. Toán chúng tôi được ngay 4 sinh viên sĩ quan khóa 20 đàn anh trong quân phục jasper 4 túi cầu vai alpha đỏ đón tiếp thăm hỏi ân cần tuy không có màn bắt tay và cũng chẳng có nụ cười tươi. Theo lệnh, cả toán hơn 30 đứa lôi thôi lốc thốc kéo nhau vào tập trung trong phòng đợi.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG II - P1


CHƯƠNG II: RA ÐƠN VỊ

Dưới cơn mưa dầm cuối tháng 12 năm 1966, tôi đến trình diện Trung đoàn 5 thuộc Sư đoàn 2 Bộ binh tại căn cứ Tuần dưỡng nơi Bộ chỉ huy đóng bên trái quốc lộ 1 ở hướng nam Quảng nam.

Trung tá Nguyễn ngọc Nghĩa, Trung đoàn trưởng chỉ định tôi làm Liên đội trưởng Biệt kích, là tiền thân của Ðại đội trinh sát Trung đoàn sau này, khi Trung úy Bảng khóa 20 Ðà lạt về thay tôi làm Ðại đội trưởng.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG II - P2


CHƯƠNG II: RA ÐƠN VỊ

Quá trưa, tôi dẫn Liên đội trở về, đi dọc quốc lộ xuyên ngang chợ vẫn nhộn nhịp đông người. Mấy tràng đạn cùng quả lựu đạn nổ không làm ai chú ý, người dân hình như đã quá quen với tiếng súng đạn, tưởng chừng nếu bẵng đi không nghe mới khiến họ thắc mắc. Hạ sĩ Nam mang máy nhập với Ðông và Thịnh như quen giáp mặt mọi người, tôi thấy 3 đứa chào hỏi cười đùa cứ như đi xa lâu lắm mới trở về.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG III - P1


CHƯƠNG III: VỀ TIỂU ÐOÀN 9

Khi đôi cánh dù được gắn trên ngực áo bên phải lúc còn đứng trong hàng quân, tôi không dám cười thật to để hả cơn mừng. Non một tháng tập tành, có gian khổ nhưng không quá mức chịu đựng. Saut nhẩy đầu tiên lúc cánh dù T10 bung rộng giật mạnh đôi vai cho tôi lơ lửng trong không gian vừa lái dù vừa nhìn quanh trời đất mênh mông, cơn thích thú đánh bạt nỗi e ngại mới xảy ra vài phút trước.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG III - P2


CHƯƠNG III: VỀ TIỂU ÐOÀN 9

Tôi đáp như ân hận thua thiệt kèm với lắc đầu:

-      Chưa, chưa cả trận nhỏ nói gì trận lớn.

Bỗng nhiên cả 4 Chuẩn úy không hẹn mà kẻ trước người sau vồn vã:

-      Thiếu úy, chúng mình xuống Câu lạc bộ đi, tụi tui mừng Thiếu úy mới về Ðại đội.

Tôi gật đầu bước ngay vì thích hay không thích, tôi cũng muốn nghe muốn biết nếp sống và trận mạc của những người đã về binh chủng trước tôi.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG III - P3


CHƯƠNG III: VỀ TIỂU ÐOÀN 9

Tiếng Lập và Tài đáp nhận đích thân trong âm thanh súng đạn của 2 bên trộn lẫn. Bỗng có tiếng Chuẩn úy Tài trong máy nội bộ gọi gấp:

-      Tư Tưởng đây 3, đã tiến sát địch, tôi thấy chúng nó có nhiều hầm hố phòng thủ.

Trung úy Tèo căn dặn:

-      3 cẩn thận, dùng lựu đạn thanh toán chúng nó để lấy chỗ đánh vào chùa, nhớ đừng phung phí con cái.

Tài đáp trong tiếng thở mạnh:

-      Ðích thân yên tâm, tôi cho đánh lựu đạn rồi xung phong.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG III - P4


CHƯƠNG III: VỀ TIỂU ÐOÀN 9

Bỗng loa máy 25 phát tiếng nói của Tiểu đoàn trưởng gọi:

-      Bắc Bình đây Sơn Thủy.

Thiếu tá Bảo không đợi hiệu thính viên vác máy đến, anh bước vội đến chụp ống liên hợp:

-      Bắc Bình nghe Sơn Thủy.

Giọng Tiểu đoàn trưởng như nóng nảy:

-      Anh đang ở đâu, làm gì?

-      Trình đích thân, tôi đang ở với thằng 3 và 4, tôi đang phân công tác cho chúng nó.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG III - P5


CHƯƠNG III: VỀ TIỂU ÐOÀN 9

Tôi chào anh trở về tuyến trong màn đêm lập lòe chớp sáng của những đám cháy từ suốt chiều chưa tắt hẳn. Về đến Trung đội 1, tôi gọi máy cho các Trung đội trưởng về những điều Trung úy Phước dặn. Kiểm soát một vòng tuyến phòng thủ, xong tôi ngoắc Hạ sĩ Nay sách súng đi theo. Men theo tuyến Ðại đội đóng rồi bẻ trái bắt ngược hướng ra ngã ba Ngô tùng Châu- Hoàng hoa Thám.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IV - P1


CHƯƠNG IV: VINH NHỤC HÀNH QUÂN

Sau Mậu thân đợt 2, từ tháng 7 năm 68 Tiểu đoàn 9 mở đầu bước thăng trầm bằng cuộc hành quân vùng ven đô. Ðại đội 93 đóng dọc theo bờ sông An Sơn. Ðại đội phân tán mỏng, Trung đội phân tán mỏng và hằng đêm khi bóng tối về từng tổ tam tam 3 người ẩn nấp suốt đêm để phục kích hoặc chặn bắt du kích. Một buổi sáng Trung úy Phước dẫn hai Trung đội 1 và 2 vượt sông An Sơn bằng xuồng máy đổ quân ngay bên kia bờ.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IV - P2


CHƯƠNG IV: VINH NHỤC HÀNH QUÂN

Anh ra lệnh cho tôi dẫn Trung đội 1 nhắm phương giác mở đường, phát cây phát bụi lấy lối đi và cứ thế tiến bước. Chỉ hơn 1 tiếng đồng hồ sau mũi đầu Trung đội tôi đã đến gần chân đồi cùng lúc mặt trời đang sắp lên giữa đỉnh. Theo sau 2 khinh binh đang tiến sâu thêm sát chân đồi, tôi phát hiện có quá nhiều mộ bia cũ mới, dễ đến hàng ngàn mộ bia ghi chữ liệt sĩ của Việt cộng chôn la liệt.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG V - P1


CHƯƠNG V: MÂY XÂY THÀNH

Trung úy Phước cho lệnh các Trung đội dừng quân bố trí tạm, binh lính người kịp cởi ba-lô kẻ để nguyên trên lưng ngã vật xuống gốc cây bụi cỏ mô đất ngồi thởû dốc. Toàn thể Ðại đội đã lộ trên gương mặt hốc hác mệt mỏi sau hơn 2 tháng quần quật trong rừng thiếu ăn thiếu ngủ vì cứ liên tục đêm dừng quân ngày trực thăng vận, lục soát tìm địch và cứ liên tục giao chiến không ngừng nghỉ.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG V - P2


CHƯƠNG V: MÂY XÂY THÀNH

Dưới ánh hỏa châu Ðại đội lại di chuyển. Ðại úy Trần duy Phước khập khiễng trong dáng đi nhọc mệt muốn gẫy đổ, mắt vẫn sáng lánh và môi mím chặt dưới ánh hỏa châu vàng vọt, anh nhìn tôi gật đầu nhẹ như nhắc dẫn Trung đội di chuyển nối tiếp. Tay chống gậy bước thấp bước cao hoàn toàn khác hẳn mới vừa đây trong giao tranh anh thoăn thoắt như beo rừng dẫn 3 Trung đội xung phong đạp lên đầu súng đạn địch.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG V - P3


CHƯƠNG V: MÂY XÂY THÀNH

Anh Phước bỗng cho lệnh dừng tạm. Anh vừa nhận 1 phi tuần Skyraider đến yểm trợ, anh đánh khói vàng xác định điểm đứng và hướng dẫn hai chiến đấu cơ đánh bom vào mục tiêu nghi ngờ, đợt bom cuối cùng chưa dứt hẳn, anh cho lệnh đi tiếp.

10 phút sau, cánh quân đang ngon trớn cứ hai hàng dọc xuyên rừng thì bỗng nhiên một tiếng nổ ầm của đạn B40 vang dội rừng núi xen lẫn thượng liên, AK47 nổ giòn giã hòa với tiếng la hét vang dậy xung phong hàng sống chống chết của địch.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG V - P4


CHƯƠNG V: MÂY XÂY THÀNH

Có tiếng Thiếu tá Nguyễn đình Bảo Tiểu đoàn phó trả lời Sơn thủy trong máy:

-      Nhận rõ đích thân, tôi đang trên đường nhẩy xuống với thằng 4 và dẫn nó đến tiếp viện.

Giọng Trung tá Lịch xen vào trong máy hỏi Thiếu tá Bảo:

-      Bắc Bình đây Ðại Bàng, cho tôi biết thằng thay Phước thịnh là thằng nào? Tên gì?

-      Trình Ðại Bàng, nó cũng là Bắc Bình và khá lắm.

-      Tôi biết, tôi đã theo dõi từ đầu.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG VI


CHƯƠNG VI: MỘT ÐIỀU KHÔNG NÊN NGHĨ

Ðêm nay địch có tập kích hay không tôi mặc xác chúng, Ðại đội đã quá mệt mỏi rã rời, 4 ngày 2 trận đánh, quân số thiệt hại chưa được bổ sung. Tôi không sốt ruột để mong có ngay điều đó vì lính Nhảy dù đâu được phép quơ quào quân dịch nên lúc nào cũng thiếu vì lúc nào cũng chạm địch.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG VII - P1


CHƯƠNG VII: NỖI NHỚ VÀ HIỆN THỰC

Dẫn Ðại đội trở về căn cứ hỏa lực, khi anh em đã cảm giác yên ổn trong hầm hay tại điểm gác hay cả nơi tiền đồn trơ thân cùng gió rừng gió núi, tôi lẩn thẩn ghi nhật ký thay cho thơ gởi về Sài gòn.

Ngày...tháng 12 năm 1969.

Viết vội để ghi lại nỗi nhớ, viết vội kẻo súng đạn và hận thù dễ nhạt nhòa những tình cảm đang dâng trào kỷ niệm.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG VII - P2


CHƯƠNG VII: NỖI NHỚ VÀ HIỆN THỰC

Toàn truyền lệnh, cả Ðại đội lại ba-lô lên vai súng cầm tay di chuyển trong ánh chiều sắp tắt của vùng rừng cây mù mịt. Tiếng Thiếu úy Phiêu trong máy:

-      Báo cáo đích thân đã gặp hố bom có nước.

Tôi bấm máy gọi:

-      1, 2, 3, 4 gặp đích thân. Bung rộng con cái 4 hướng và lục soát tạm, chúng ta chọn số nhà ở đây.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG VIII


CHƯƠNG VIII: ÐỊCH VÀ B52

Chúng tôi lại lầm lũi xuyên rừng, đi lùng địch trong trạng thái mắt nhắm mắt mở ngầy ngật của một đêm không chợp mắt. Ðã qua rồi buổi sương sớm có ban mai tê tái lạnh, bây giờ giữa trưa nắng gắt gao và oi nồng lạ. Cả Ðại đội đi trên khô mà giống như vừa lội qua dòng nước ướt đẫm, cái ướt đẫm nhớp nháp của mặn chát mồ hôi. Tự nhiên tôi giật mình nghĩ, mình không vác ba-lô mà ướt cả áo quần vậy anh em giờ này còn mệt đến đâu nữa.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IX - P1


CHƯƠNG IX: LƯỠI CÂU

Dụi mắt thức giấc sau một giấc ngắn mê mệt, tôi xuống võng vươn vai trong hơi sương lạnh buổi sáng còn ngạt ngào pha lẫn mùi bom đạn. Nhìn quanh điểm đóng quân đêm qua, thật hú vía cho Ðại đội đã may mắn chạy kịp để nằm lọt thỏm vào sườn dốc nơi vùng cây thấp. Chỉ cần chậm trễ vài giây phút, chỉ cần không kịp may mắn vượt xuống chân đồi nhất định cả Ðại đội đã bị gió bão từ bom B52 ép nát lồng ngực và hất tung đến đâu không biết.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IX - P2


CHƯƠNG IX: LƯỠI CÂU

Tôi nghĩ gì, tôi nghĩ bỏ mẹ rồi, ông ấy cho nước mình đây, cú này dễ thường chỉ từ chết tới bị thương, nhưng mặc, tới đâu hay tới đó. Rời phòng họp tôi cầm theo xấp bản đồ về hầm phân phối cho các Trung đội trưởng và cho lệnh sắp xếp để chia toán nhẩy trực thăng vận trưa mai.

Rừng núi Campuchia sắp vào hạ trời vẫn u ám se sắt lạnh với những cơn mưa lất phất không dứt hẳn lẫn trong từng vạt gió dạt dào thổi. Ðêm cuối của tôi ở căn cứ với cảm giác yên bình.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IX - P3


CHƯƠNG IX: LƯỠI CÂU

Và để phụ họa cho câu trả lời của Phiêu từng tràng thượng liên với AK 47 lại nổ rền về hướng của Trung đội 1. Tôi an ủi Phiêu:

-      Anh còn nghe không? Cứ từ từ tìm cách ra khỏi chỗ trống đó, mình sẽ tính với bọn chó đẻ này sau.

Máy liên lạc Tiểu đoàn có tiếng Tiểu đoàn trưởng Trí phát từ loa kèm tiếng phành phạch cánh quạt trực thăng:

-      3 đây Sơn Thủy, anh nghe không trả lời gấp.

Tôi bóp vội máy:

-      Tôi nghe đích thân.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IX - P4


CHƯƠNG IX: LƯỠI CÂU

Thiếu tá Bảo dặn tôi như cho có lệ. Các Ðại đội Dù bốc và đổ trực thăng thường xuyên như cơm bữa, có lúc cần kíp 2 lần một ngày, an ninh bãi đáp đã thành thói quen. Tôi dặn anh em ăn vội ăn vàng chút cơm sấy kẻo khi thả xuống không sao đoán được lúc nào mới được ngơi tay. Trong tôi linh cảm mỗi bước chân tiến quân có cái gì không vừa ý đón chờ, biết sao được, đời lính cứ theo lệnh mà cắm đầu.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IX - P5


CHƯƠNG IX: LƯỠI CÂU

Nhận xong, cho dẫu anh không hối, tôi cũng phải lo phần việc của tôi. Ðại đội tôi vừa bắn vừa di chuyển tạt qua bên phải và ủi mạnh lên phía trước nơi đạn địch đang nổ ran rừng núi. Gần 3 giờ chiều chúng tôi mới chiếm được 1 khoảnh rừng khiêm tốn. Khi tiếng súng 2 bên vừa tạm im cùng lúc cái trảng trống nhỏ đã tụt lại sau lưng bên trái. Bỗng có tiếng đạn cối thả lọt nòng tong tong rồi từng viên 82 ly xé gió nổ vang rừng phía sau Ðại đội. Tiền sát viên gọi phản pháo.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IX - P6


CHƯƠNG IX: LƯỠI CÂU

Hồi trước khi còn là Trung đội trưởng, sau cuộc hành quân trở về hậu cứ, tôi nhớ có đi với Khang đến thăm vợ con nó đang tạm trú ở một trường tiểu học trong Chợ Lớn sau khi cả một vùng trú ngụ nghèo nàn bị cháy trọn. Ðến trường học, Khang dẫn tôi len lỏi trong đám người dầy đặc tị nạn, mãi sau mới tìm được người vợ và đứa con gái nhỏ dưới mái che vừa được dựng tạm bằng tôn. Vợ Khang trẻ, tóc dài, quần đen áo cánh màu vàng cười như mếu, cả 2 mẹ con dáng dấp tơi tả lam lũ.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IX - P7


CHƯƠNG IX: LƯỠI CÂU

Ðịch không tấn công, chúng chỉ bắn rải rác như mục đích kềm chế không cho Ðại đội vượt khỏi vòng vây trong đêm dưới mưa.

Tôi quả thật bối rối vô cùng, mới đêm thứ 2 bị vây hãm Ðại đội đã bị thiệt hại hơn 1/3 quân số. Nếu cố đánh thốc ra mở đường máu vượt vòng vây có hy vọng làm được nhưng làm sao khiêng theo mấy chục cái poncho chưa nói đến vũ khí của anh em bị thương và tử trận kể cả vũ khí tịch thu của địch.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IX - P8


CHƯƠNG IX: LƯỠI CÂU

Toàn đáp dạ rồi quay lui, tôi dụi mẩu tàn thuốc đã cháy nóng ngón tay xuống đất rồi ngửa cổ hớp miếng cà phê lạnh tanh. Ðã 3 ngày đêm toàn Ðại đội kiêng không nổi lửa, địch sát bên nách nên đành chịu.

Suốt thời gian rời căn cứ đến nay lan man đụng hoài khiến quân số hao hụt nặng. Theo gió lùa về đã nghe thoang thoảng có mùi hôi từ đống poncho trương phồng vì mưa nắng. Ðầu óc tôi tự nhiên như mất hẳn minh mẫn thường ngày.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IX - P9


CHƯƠNG IX: LƯỠI CÂU

Ông Thiếu tướng gừ gừ:

-      Tôi dặn chiến thuật gì?

-      Trung tá Tiểu đoàn trưởng chuyển lời dặn của Thiếu tướng đến các Ðại đội trưởng là cuộc hành quân này mục đích tìm đầu não cục R và có không yểm tối đa của Mỹ, nên nếu đụng nặng thì rút ngay ra, dùng bom đánh nát mục tiêu xong hãy quay vào. Tôi đã làm đúng như thế nhưng khi vào thì bị địch bao vây bằng lực lượng quá đông.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG X


CHƯƠNG X: MỘT NGÀY CUỐI CÙNG Ở HẬU CỨ ÐẠI ÐỘI 93

Từ Tây Ninh, tôi lấy xe tiền trạm về thẳng hậu cứ Tiểu đoàn 9. Toàn khu trại im vắng nổi rõ âm thanh lạo xạo dưới bánh xe lăn của chiếc jeep chạy trên đường trải đá vụn. Nhìn sang trái, hướng trại gia binh Tiểu đoàn thấp thoáng vài bóng đàn bà và trẻ con đội khăn trắng cùng mơ hồ nghe như có tiếng khóc than vọng về từ nơi ấy. Trung sĩ I Hải kế toán trưởng Ðại đội vẫn lặng im đứng trước bàn.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG XI - P1


CHƯƠNG XI: VỀ TIỂU ÐOÀN 7

Hai hôm sau tôi đến hậu cứ Tiểu đoàn 7 đồn trú trong phi trường Biên Hòa để trang bị quân trang quân dụng ra Soài riêng vùng hành quân của Tiểu đoàn. Trên chiếc jeep cũng vẫn cánh dù in ngạo nghễ nơi kính chắn gió nhưng số 9 mới hôm nào nay đã đổi thành số 7. Cái số 7 mà Ðại úy Lê quý Kính sau này cùng ngồi chung xe đã đùa:

-      Ông xem số 7 có giống cái cuốc không? Vậy là tụi mình còn cuốc dài dài nếu chưa gẫy cán.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG XI - P2


CHƯƠNG XI: VỀ TIỂU ÐOÀN 7

Lấy tên người yêu kết với tên mình làm danh hiệu nghe có chất thơ nhưng bỏ mẹ, lỡ chẳng may cấp trên nổi máu côn đồ xách ra chửi đụ mẹ đéo cha trong máy thì vô tình mình để người yêu bị xúc phạm. Vả chăng danh hiệu chỉ để đi hành quân mà hành quân chứ đâu phải ngoạn cảnh, chỉ là máu, chỉ nước mắt, chỉ chết chóc, chỉ oan nghiệt kèm chửi rủa. Kèm tên Oanh vào quả là dại vô cùng. Nếu anh Lô không sửa chữa, chỉ chút nữa thôi tôi đã làm một điều lầm lẫn.





KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG XI - P3


CHƯƠNG XI: VỀ TIỂU ÐOÀN 7

-      Anh Bảo ngủ được không, thấy đỡ chút nào không, mai có thể chống gậy đi tiếp được không?

Tôi nhịn cơn đau gượng cười:

-      Tôi sẽ cố Thiếu tá.

Bác sĩ Trọng ngồi thụp xuống bên cáng, kéo tấm chăn đắp để kiểm soát vết thương với giọng thảng thốt:

-      Làm sao đi được Thiếu tá, chân anh Bảo sưng lớn đã thâm đen hết rồi, tôi sợ không di tản kịp là phải








Ðào Ðức Bảo


KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN

Copyright © 2015, 2003, 1999 ALAN DAO & SHIRLEY DAO

All rights reserved. No part of this publication may be reproduced or transmitted in any form or by any means, electronic or mechanical, including photocopying, recording, or any information storage and retrieval system, without the prior written permission of the author or owners of exclusive right.







Mục lục


Chương I    -   Vào lính

Chương II   -   Ra đơn vị

Chương III  -   Về tiểu đoàn 9

Chương IV   -   Vinh nhục hành quân

Chương V    -   Mây xây thành

Chương VI   -   Một điều không nên nghĩ

Chương VII  -   Nỗi nhớ và hiện thực

Chương VIII -   Ðịch và B52

Chương IX   -   Lưỡi câu

Chương X    -   Một ngày cuối cùng ở hậu cứ Ðại đội 93

Chương XI   -   Về Tiểu đoàn 7

4 bài điểm sách và cảm nghĩ về Khoảng Tối Nhìn Lên của nhà báo và văn thi sĩ






Vài nét tiểu sử


Văn hóa: Học vấn vừa đủ vào trường Võ bị Ðà lạt K.21.

Quân sự: Tốt nghiệp khóa Bộ binh cao cấp.

Trong bút ký:

Trung đội trưởng Trung đội 1, Ðại đội 93 Dù.

Ðại đội trưởng Ðại đội 93, Tiểu đoàn 9 Dù.

Ðại đội trưởng Ðại đội 72, Tiểu đoàn 7 Dù.






Thay lời tựa


Trong khắc khoải nhớ nhung về những đồng đội chiếu đấu năm xưa kẻ còn người mất, trong day dứt buồn tênh với cảnh đời bị mất quê hương. Hồi tưởng quá khứ nảy sinh ý ghi lại nhưng sao quá khó khăn cho một người mà một đời hết cầm súng lại cầm cuốc, một người dễ đến chưa hề viết bao giờ dẫu chỉ một câu văn ngây ngô trên tờ bích báo.

Nếu không có gia đình và bằng hữu cổ vũ dễ thương, tác giả khó can đảm in tập sách này.

Ước mong quí độc giả đón nhận trong tinh thần dung dị và tấm lòng bao dung.






ÐIỂM SÁCH - P1


KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN

Tác giả: Ðào Ðức Bảo

Bài viết của nhà báo Như An nhân buổi ra mắt sách tại nhà Cộng đồng San Diego ngày Chủ nhật 21-11-1999.

Thưa quý vị quan khách,

Thưa quý vị đồng hương,

Thưa các chiến hữu và gia đình,

Thưa các bạn.

Hôm nay, chúng ta gặp nhau đây, không một lễ nghi của một buổi lễ kỷ niệm, không có những rào đón của một ngày hội.







ÐIỂM SÁCH - P2


Ðọc “KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN”

Của Nhà Văn Quân Ðội ÐÀO ÐỨC BẢO

Ðôi lời cùng độc giả trong lần tái bản lần thứ nhất: Bài viết này của nhà văn Trần Phong Vũ trong dịp ông lên tiếng thẩm định giá trị tác phẩm “Khoảng Tối Nhìn Lên” trong buổi ra mắt tại Trung Tâm Công Giáo Việt Nam Giáo Phận Orange ngày Chủ Nhật 19 tháng 12 năm 1999. Với sự thỏa thuận của ông, chúng tôi xin ghi lại nguyên văn bài phát biểu để gửi tới quý độc giả gần xa trong dịp tái bản lần thứ nhất này.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG I


CHƯƠNG I: VÀO LÍNH

Cuối tháng 11 năm 64, tôi đặt chân xuống phi trường Liên Khương vào buổi sáng có chút xíu mặt trời không đủ che chắn cơn gió lạnh của Ðà Lạt cuối năm. Toán chúng tôi được ngay 4 sinh viên sĩ quan khóa 20 đàn anh trong quân phục jasper 4 túi cầu vai alpha đỏ đón tiếp thăm hỏi ân cần tuy không có màn bắt tay và cũng chẳng có nụ cười tươi. Theo lệnh, cả toán hơn 30 đứa lôi thôi lốc thốc kéo nhau vào tập trung trong phòng đợi.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG II - P1


CHƯƠNG II: RA ÐƠN VỊ

Dưới cơn mưa dầm cuối tháng 12 năm 1966, tôi đến trình diện Trung đoàn 5 thuộc Sư đoàn 2 Bộ binh tại căn cứ Tuần dưỡng nơi Bộ chỉ huy đóng bên trái quốc lộ 1 ở hướng nam Quảng nam.

Trung tá Nguyễn ngọc Nghĩa, Trung đoàn trưởng chỉ định tôi làm Liên đội trưởng Biệt kích, là tiền thân của Ðại đội trinh sát Trung đoàn sau này, khi Trung úy Bảng khóa 20 Ðà lạt về thay tôi làm Ðại đội trưởng.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG II - P2


CHƯƠNG II: RA ÐƠN VỊ

Quá trưa, tôi dẫn Liên đội trở về, đi dọc quốc lộ xuyên ngang chợ vẫn nhộn nhịp đông người. Mấy tràng đạn cùng quả lựu đạn nổ không làm ai chú ý, người dân hình như đã quá quen với tiếng súng đạn, tưởng chừng nếu bẵng đi không nghe mới khiến họ thắc mắc. Hạ sĩ Nam mang máy nhập với Ðông và Thịnh như quen giáp mặt mọi người, tôi thấy 3 đứa chào hỏi cười đùa cứ như đi xa lâu lắm mới trở về.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG III - P1


CHƯƠNG III: VỀ TIỂU ÐOÀN 9

Khi đôi cánh dù được gắn trên ngực áo bên phải lúc còn đứng trong hàng quân, tôi không dám cười thật to để hả cơn mừng. Non một tháng tập tành, có gian khổ nhưng không quá mức chịu đựng. Saut nhẩy đầu tiên lúc cánh dù T10 bung rộng giật mạnh đôi vai cho tôi lơ lửng trong không gian vừa lái dù vừa nhìn quanh trời đất mênh mông, cơn thích thú đánh bạt nỗi e ngại mới xảy ra vài phút trước.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG III - P2


CHƯƠNG III: VỀ TIỂU ÐOÀN 9

Tôi đáp như ân hận thua thiệt kèm với lắc đầu:

-      Chưa, chưa cả trận nhỏ nói gì trận lớn.

Bỗng nhiên cả 4 Chuẩn úy không hẹn mà kẻ trước người sau vồn vã:

-      Thiếu úy, chúng mình xuống Câu lạc bộ đi, tụi tui mừng Thiếu úy mới về Ðại đội.

Tôi gật đầu bước ngay vì thích hay không thích, tôi cũng muốn nghe muốn biết nếp sống và trận mạc của những người đã về binh chủng trước tôi.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG III - P3


CHƯƠNG III: VỀ TIỂU ÐOÀN 9

Tiếng Lập và Tài đáp nhận đích thân trong âm thanh súng đạn của 2 bên trộn lẫn. Bỗng có tiếng Chuẩn úy Tài trong máy nội bộ gọi gấp:

-      Tư Tưởng đây 3, đã tiến sát địch, tôi thấy chúng nó có nhiều hầm hố phòng thủ.

Trung úy Tèo căn dặn:

-      3 cẩn thận, dùng lựu đạn thanh toán chúng nó để lấy chỗ đánh vào chùa, nhớ đừng phung phí con cái.

Tài đáp trong tiếng thở mạnh:

-      Ðích thân yên tâm, tôi cho đánh lựu đạn rồi xung phong.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG III - P4


CHƯƠNG III: VỀ TIỂU ÐOÀN 9

Bỗng loa máy 25 phát tiếng nói của Tiểu đoàn trưởng gọi:

-      Bắc Bình đây Sơn Thủy.

Thiếu tá Bảo không đợi hiệu thính viên vác máy đến, anh bước vội đến chụp ống liên hợp:

-      Bắc Bình nghe Sơn Thủy.

Giọng Tiểu đoàn trưởng như nóng nảy:

-      Anh đang ở đâu, làm gì?

-      Trình đích thân, tôi đang ở với thằng 3 và 4, tôi đang phân công tác cho chúng nó.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG III - P5


CHƯƠNG III: VỀ TIỂU ÐOÀN 9

Tôi chào anh trở về tuyến trong màn đêm lập lòe chớp sáng của những đám cháy từ suốt chiều chưa tắt hẳn. Về đến Trung đội 1, tôi gọi máy cho các Trung đội trưởng về những điều Trung úy Phước dặn. Kiểm soát một vòng tuyến phòng thủ, xong tôi ngoắc Hạ sĩ Nay sách súng đi theo. Men theo tuyến Ðại đội đóng rồi bẻ trái bắt ngược hướng ra ngã ba Ngô tùng Châu- Hoàng hoa Thám.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IV - P1


CHƯƠNG IV: VINH NHỤC HÀNH QUÂN

Sau Mậu thân đợt 2, từ tháng 7 năm 68 Tiểu đoàn 9 mở đầu bước thăng trầm bằng cuộc hành quân vùng ven đô. Ðại đội 93 đóng dọc theo bờ sông An Sơn. Ðại đội phân tán mỏng, Trung đội phân tán mỏng và hằng đêm khi bóng tối về từng tổ tam tam 3 người ẩn nấp suốt đêm để phục kích hoặc chặn bắt du kích. Một buổi sáng Trung úy Phước dẫn hai Trung đội 1 và 2 vượt sông An Sơn bằng xuồng máy đổ quân ngay bên kia bờ.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IV - P2


CHƯƠNG IV: VINH NHỤC HÀNH QUÂN

Anh ra lệnh cho tôi dẫn Trung đội 1 nhắm phương giác mở đường, phát cây phát bụi lấy lối đi và cứ thế tiến bước. Chỉ hơn 1 tiếng đồng hồ sau mũi đầu Trung đội tôi đã đến gần chân đồi cùng lúc mặt trời đang sắp lên giữa đỉnh. Theo sau 2 khinh binh đang tiến sâu thêm sát chân đồi, tôi phát hiện có quá nhiều mộ bia cũ mới, dễ đến hàng ngàn mộ bia ghi chữ liệt sĩ của Việt cộng chôn la liệt.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG V - P1


CHƯƠNG V: MÂY XÂY THÀNH

Trung úy Phước cho lệnh các Trung đội dừng quân bố trí tạm, binh lính người kịp cởi ba-lô kẻ để nguyên trên lưng ngã vật xuống gốc cây bụi cỏ mô đất ngồi thởû dốc. Toàn thể Ðại đội đã lộ trên gương mặt hốc hác mệt mỏi sau hơn 2 tháng quần quật trong rừng thiếu ăn thiếu ngủ vì cứ liên tục đêm dừng quân ngày trực thăng vận, lục soát tìm địch và cứ liên tục giao chiến không ngừng nghỉ.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG V - P2


CHƯƠNG V: MÂY XÂY THÀNH

Dưới ánh hỏa châu Ðại đội lại di chuyển. Ðại úy Trần duy Phước khập khiễng trong dáng đi nhọc mệt muốn gẫy đổ, mắt vẫn sáng lánh và môi mím chặt dưới ánh hỏa châu vàng vọt, anh nhìn tôi gật đầu nhẹ như nhắc dẫn Trung đội di chuyển nối tiếp. Tay chống gậy bước thấp bước cao hoàn toàn khác hẳn mới vừa đây trong giao tranh anh thoăn thoắt như beo rừng dẫn 3 Trung đội xung phong đạp lên đầu súng đạn địch.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG V - P3


CHƯƠNG V: MÂY XÂY THÀNH

Anh Phước bỗng cho lệnh dừng tạm. Anh vừa nhận 1 phi tuần Skyraider đến yểm trợ, anh đánh khói vàng xác định điểm đứng và hướng dẫn hai chiến đấu cơ đánh bom vào mục tiêu nghi ngờ, đợt bom cuối cùng chưa dứt hẳn, anh cho lệnh đi tiếp.

10 phút sau, cánh quân đang ngon trớn cứ hai hàng dọc xuyên rừng thì bỗng nhiên một tiếng nổ ầm của đạn B40 vang dội rừng núi xen lẫn thượng liên, AK47 nổ giòn giã hòa với tiếng la hét vang dậy xung phong hàng sống chống chết của địch.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG V - P4


CHƯƠNG V: MÂY XÂY THÀNH

Có tiếng Thiếu tá Nguyễn đình Bảo Tiểu đoàn phó trả lời Sơn thủy trong máy:

-      Nhận rõ đích thân, tôi đang trên đường nhẩy xuống với thằng 4 và dẫn nó đến tiếp viện.

Giọng Trung tá Lịch xen vào trong máy hỏi Thiếu tá Bảo:

-      Bắc Bình đây Ðại Bàng, cho tôi biết thằng thay Phước thịnh là thằng nào? Tên gì?

-      Trình Ðại Bàng, nó cũng là Bắc Bình và khá lắm.

-      Tôi biết, tôi đã theo dõi từ đầu.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG VI


CHƯƠNG VI: MỘT ÐIỀU KHÔNG NÊN NGHĨ

Ðêm nay địch có tập kích hay không tôi mặc xác chúng, Ðại đội đã quá mệt mỏi rã rời, 4 ngày 2 trận đánh, quân số thiệt hại chưa được bổ sung. Tôi không sốt ruột để mong có ngay điều đó vì lính Nhảy dù đâu được phép quơ quào quân dịch nên lúc nào cũng thiếu vì lúc nào cũng chạm địch.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG VII - P1


CHƯƠNG VII: NỖI NHỚ VÀ HIỆN THỰC

Dẫn Ðại đội trở về căn cứ hỏa lực, khi anh em đã cảm giác yên ổn trong hầm hay tại điểm gác hay cả nơi tiền đồn trơ thân cùng gió rừng gió núi, tôi lẩn thẩn ghi nhật ký thay cho thơ gởi về Sài gòn.

Ngày...tháng 12 năm 1969.

Viết vội để ghi lại nỗi nhớ, viết vội kẻo súng đạn và hận thù dễ nhạt nhòa những tình cảm đang dâng trào kỷ niệm.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG VII - P2


CHƯƠNG VII: NỖI NHỚ VÀ HIỆN THỰC

Toàn truyền lệnh, cả Ðại đội lại ba-lô lên vai súng cầm tay di chuyển trong ánh chiều sắp tắt của vùng rừng cây mù mịt. Tiếng Thiếu úy Phiêu trong máy:

-      Báo cáo đích thân đã gặp hố bom có nước.

Tôi bấm máy gọi:

-      1, 2, 3, 4 gặp đích thân. Bung rộng con cái 4 hướng và lục soát tạm, chúng ta chọn số nhà ở đây.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG VIII


CHƯƠNG VIII: ÐỊCH VÀ B52

Chúng tôi lại lầm lũi xuyên rừng, đi lùng địch trong trạng thái mắt nhắm mắt mở ngầy ngật của một đêm không chợp mắt. Ðã qua rồi buổi sương sớm có ban mai tê tái lạnh, bây giờ giữa trưa nắng gắt gao và oi nồng lạ. Cả Ðại đội đi trên khô mà giống như vừa lội qua dòng nước ướt đẫm, cái ướt đẫm nhớp nháp của mặn chát mồ hôi. Tự nhiên tôi giật mình nghĩ, mình không vác ba-lô mà ướt cả áo quần vậy anh em giờ này còn mệt đến đâu nữa.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IX - P1


CHƯƠNG IX: LƯỠI CÂU

Dụi mắt thức giấc sau một giấc ngắn mê mệt, tôi xuống võng vươn vai trong hơi sương lạnh buổi sáng còn ngạt ngào pha lẫn mùi bom đạn. Nhìn quanh điểm đóng quân đêm qua, thật hú vía cho Ðại đội đã may mắn chạy kịp để nằm lọt thỏm vào sườn dốc nơi vùng cây thấp. Chỉ cần chậm trễ vài giây phút, chỉ cần không kịp may mắn vượt xuống chân đồi nhất định cả Ðại đội đã bị gió bão từ bom B52 ép nát lồng ngực và hất tung đến đâu không biết.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IX - P2


CHƯƠNG IX: LƯỠI CÂU

Tôi nghĩ gì, tôi nghĩ bỏ mẹ rồi, ông ấy cho nước mình đây, cú này dễ thường chỉ từ chết tới bị thương, nhưng mặc, tới đâu hay tới đó. Rời phòng họp tôi cầm theo xấp bản đồ về hầm phân phối cho các Trung đội trưởng và cho lệnh sắp xếp để chia toán nhẩy trực thăng vận trưa mai.

Rừng núi Campuchia sắp vào hạ trời vẫn u ám se sắt lạnh với những cơn mưa lất phất không dứt hẳn lẫn trong từng vạt gió dạt dào thổi. Ðêm cuối của tôi ở căn cứ với cảm giác yên bình.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IX - P3


CHƯƠNG IX: LƯỠI CÂU

Và để phụ họa cho câu trả lời của Phiêu từng tràng thượng liên với AK 47 lại nổ rền về hướng của Trung đội 1. Tôi an ủi Phiêu:

-      Anh còn nghe không? Cứ từ từ tìm cách ra khỏi chỗ trống đó, mình sẽ tính với bọn chó đẻ này sau.

Máy liên lạc Tiểu đoàn có tiếng Tiểu đoàn trưởng Trí phát từ loa kèm tiếng phành phạch cánh quạt trực thăng:

-      3 đây Sơn Thủy, anh nghe không trả lời gấp.

Tôi bóp vội máy:

-      Tôi nghe đích thân.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IX - P4


CHƯƠNG IX: LƯỠI CÂU

Thiếu tá Bảo dặn tôi như cho có lệ. Các Ðại đội Dù bốc và đổ trực thăng thường xuyên như cơm bữa, có lúc cần kíp 2 lần một ngày, an ninh bãi đáp đã thành thói quen. Tôi dặn anh em ăn vội ăn vàng chút cơm sấy kẻo khi thả xuống không sao đoán được lúc nào mới được ngơi tay. Trong tôi linh cảm mỗi bước chân tiến quân có cái gì không vừa ý đón chờ, biết sao được, đời lính cứ theo lệnh mà cắm đầu.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IX - P5


CHƯƠNG IX: LƯỠI CÂU

Nhận xong, cho dẫu anh không hối, tôi cũng phải lo phần việc của tôi. Ðại đội tôi vừa bắn vừa di chuyển tạt qua bên phải và ủi mạnh lên phía trước nơi đạn địch đang nổ ran rừng núi. Gần 3 giờ chiều chúng tôi mới chiếm được 1 khoảnh rừng khiêm tốn. Khi tiếng súng 2 bên vừa tạm im cùng lúc cái trảng trống nhỏ đã tụt lại sau lưng bên trái. Bỗng có tiếng đạn cối thả lọt nòng tong tong rồi từng viên 82 ly xé gió nổ vang rừng phía sau Ðại đội. Tiền sát viên gọi phản pháo.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IX - P6


CHƯƠNG IX: LƯỠI CÂU

Hồi trước khi còn là Trung đội trưởng, sau cuộc hành quân trở về hậu cứ, tôi nhớ có đi với Khang đến thăm vợ con nó đang tạm trú ở một trường tiểu học trong Chợ Lớn sau khi cả một vùng trú ngụ nghèo nàn bị cháy trọn. Ðến trường học, Khang dẫn tôi len lỏi trong đám người dầy đặc tị nạn, mãi sau mới tìm được người vợ và đứa con gái nhỏ dưới mái che vừa được dựng tạm bằng tôn. Vợ Khang trẻ, tóc dài, quần đen áo cánh màu vàng cười như mếu, cả 2 mẹ con dáng dấp tơi tả lam lũ.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IX - P7


CHƯƠNG IX: LƯỠI CÂU

Ðịch không tấn công, chúng chỉ bắn rải rác như mục đích kềm chế không cho Ðại đội vượt khỏi vòng vây trong đêm dưới mưa.

Tôi quả thật bối rối vô cùng, mới đêm thứ 2 bị vây hãm Ðại đội đã bị thiệt hại hơn 1/3 quân số. Nếu cố đánh thốc ra mở đường máu vượt vòng vây có hy vọng làm được nhưng làm sao khiêng theo mấy chục cái poncho chưa nói đến vũ khí của anh em bị thương và tử trận kể cả vũ khí tịch thu của địch.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IX - P8


CHƯƠNG IX: LƯỠI CÂU

Toàn đáp dạ rồi quay lui, tôi dụi mẩu tàn thuốc đã cháy nóng ngón tay xuống đất rồi ngửa cổ hớp miếng cà phê lạnh tanh. Ðã 3 ngày đêm toàn Ðại đội kiêng không nổi lửa, địch sát bên nách nên đành chịu.

Suốt thời gian rời căn cứ đến nay lan man đụng hoài khiến quân số hao hụt nặng. Theo gió lùa về đã nghe thoang thoảng có mùi hôi từ đống poncho trương phồng vì mưa nắng. Ðầu óc tôi tự nhiên như mất hẳn minh mẫn thường ngày.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG IX - P9


CHƯƠNG IX: LƯỠI CÂU

Ông Thiếu tướng gừ gừ:

-      Tôi dặn chiến thuật gì?

-      Trung tá Tiểu đoàn trưởng chuyển lời dặn của Thiếu tướng đến các Ðại đội trưởng là cuộc hành quân này mục đích tìm đầu não cục R và có không yểm tối đa của Mỹ, nên nếu đụng nặng thì rút ngay ra, dùng bom đánh nát mục tiêu xong hãy quay vào. Tôi đã làm đúng như thế nhưng khi vào thì bị địch bao vây bằng lực lượng quá đông.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG X


CHƯƠNG X: MỘT NGÀY CUỐI CÙNG Ở HẬU CỨ ÐẠI ÐỘI 93

Từ Tây Ninh, tôi lấy xe tiền trạm về thẳng hậu cứ Tiểu đoàn 9. Toàn khu trại im vắng nổi rõ âm thanh lạo xạo dưới bánh xe lăn của chiếc jeep chạy trên đường trải đá vụn. Nhìn sang trái, hướng trại gia binh Tiểu đoàn thấp thoáng vài bóng đàn bà và trẻ con đội khăn trắng cùng mơ hồ nghe như có tiếng khóc than vọng về từ nơi ấy. Trung sĩ I Hải kế toán trưởng Ðại đội vẫn lặng im đứng trước bàn.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG XI - P1


CHƯƠNG XI: VỀ TIỂU ÐOÀN 7

Hai hôm sau tôi đến hậu cứ Tiểu đoàn 7 đồn trú trong phi trường Biên Hòa để trang bị quân trang quân dụng ra Soài riêng vùng hành quân của Tiểu đoàn. Trên chiếc jeep cũng vẫn cánh dù in ngạo nghễ nơi kính chắn gió nhưng số 9 mới hôm nào nay đã đổi thành số 7. Cái số 7 mà Ðại úy Lê quý Kính sau này cùng ngồi chung xe đã đùa:

-      Ông xem số 7 có giống cái cuốc không? Vậy là tụi mình còn cuốc dài dài nếu chưa gẫy cán.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG XI - P2


CHƯƠNG XI: VỀ TIỂU ÐOÀN 7

Lấy tên người yêu kết với tên mình làm danh hiệu nghe có chất thơ nhưng bỏ mẹ, lỡ chẳng may cấp trên nổi máu côn đồ xách ra chửi đụ mẹ đéo cha trong máy thì vô tình mình để người yêu bị xúc phạm. Vả chăng danh hiệu chỉ để đi hành quân mà hành quân chứ đâu phải ngoạn cảnh, chỉ là máu, chỉ nước mắt, chỉ chết chóc, chỉ oan nghiệt kèm chửi rủa. Kèm tên Oanh vào quả là dại vô cùng. Nếu anh Lô không sửa chữa, chỉ chút nữa thôi tôi đã làm một điều lầm lẫn.






KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG XI - P3


CHƯƠNG XI: VỀ TIỂU ÐOÀN 7

-      Anh Bảo ngủ được không, thấy đỡ chút nào không, mai có thể chống gậy đi tiếp được không?

Tôi nhịn cơn đau gượng cười:

-      Tôi sẽ cố Thiếu tá.

Bác sĩ Trọng ngồi thụp xuống bên cáng, kéo tấm chăn đắp để kiểm soát vết thương với giọng thảng thốt:

-      Làm sao đi được Thiếu tá, chân anh Bảo sưng lớn đã thâm đen hết rồi, tôi sợ không di tản kịp là phải 

Nguồn: http://khoangtoinhinlen.blogspot.com/?view=magazine

Châu Đình Lợi chuyển


No comments:

HƯƠNG GÂY MÙI NHỚ… Tản Mạn - Nhất Hùng

Truyện Kiều của Nguyễn Du có câu thơ rất ý nhị: “Mành tương phơn phớt gió đàn, Hương gây mùi nhớ trà khan giọng tình”