Ngày xưa còn cắp sách đến trường bị anh "hai quần" dụ dỗ đến tận bến Bạch Đằng và leo lên HQ5, thấm thoát đã mấy chục năm trôi qua bao thăng trầm trong cuộc đời, nhớ lại một thời đã qua, những hình ảnh để lại luyến tiếc vả nhớ thương.
Chàng thủy thủ đó tức cuời lắm,đi biển xa vể không dám vào nhà và kiếm mấy đứa hàng xóm vào kêu em ra quán , mà em đi đâu là có cô bạn học chung đi cùng cho nên anh ta khong sơ múi gì được.
Muốn lên được chiếc HQ 5 nằm ngoài cùng là phải leo hạm kiều cao vọi và sân boong rộng thênh thang của chiếc Dương Vận Hạm to kềnh, đi kiểu hát xiệc qua soái hạm Trần Hưng Đạo HQ 1, rồi mới qua được HQ 5.
Nhớ nhất lên đấy (HQ 5) em nhận được nụ hôn đầu đời, nhớ mãi, thôi thì em gật gật đầu và còn bồi cho anh một câu, cho anh biết có 4 mối đang chờ cha mẹ em quyết định,cha mẹ đặt đâu em ngồi đó...(còn tiếp)
No comments:
Post a Comment