Gió mùa Canada đã mang những cơn lạnh từ Bắc Cực về từ rất lâu, tuyết đã rơi trên những khu rừng Phong ngập lá vàng cuối thu từ vài tháng trước. Cái lạnh của mùa đông xứ Bắc Cực như cắt da, cắt thịt nhưng lại là cái lạnh để những vi khuẩn gây bệnh không thể sống được. Xứ lạnh, không khí sạch và mùa Noel nữa lại về trong tình người nồng ấm. Nhưng đâu đó, có những giấc mơ còn dang dở.
Vẫn còn đó một quê hương bỏ lại với những đau khổ vẫn dằn vặt trong tôi bởi sự ngự trị của loài quỷ đỏ _ CSVN. Một cái tết cổ truyền đang đến gần nhưng người dân quê tôi lại phải coi thịt heo là một “Xa xỉ phẩm” và những người dân xứ tôi vẫn phải hàng ngày hít những thứ “bụi mịn” vào màng phổi để rồi những mùa xuân cứ ngắn dần theo từng thế hệ. Quê hương ấy rất cần một sự thay đổi về tư duy và nhận thức của rất nhiều thế hệ chỉ biết vui với rượu, gái, nói tục và tự hào trong một giải đấu bóng đá cỡ ao làng.
Quê hương tôi cần có những con người nhận thức được cái gốc của mọi khổ đau chính là đảng CSVN- một thứ cần đập bỏ, xóa tan mà không thể cho chúng một cơ hội ngóc đầu dậy. Đơn giản, đó là loài quỷ đỏ mà cả nhân loại đã và đang ghê tởm. Ở nơi cách xa tôi nửa vòng trái đất, nơi đó vẫn còn gia đình tôi, bạn bè tôi, con tôi rất cần con người đứng lên vì tương lai của một dân tộc – một tương lai sống còn trong gang tấc trước thảm họa kinh tế, môi trường, xã hội và cả giặc Tàu đang đến rất, rất gần.
Vẫn còn đó một hải ngoại nhiều lắm trí thức và lãnh đạo nhưng chẳng có một sự đoàn kết và sự hiểu lẫn nhau.
Vẫn còn đó nơi xứ xa, nhiều người tự nhận mình là lãnh đạo nhưng lại chẳng có một đường hướng cụ thể cho dân tộc mà chỉ biết lấy cờ Vàng và VNCH ra để tìm kiếm lợi ích cho bản thân bằng những cuộc gây quỹ và những phát biểu, hội luận vô bổ.
Vẫn còn đau đáu những nỗi niềm buồn khi còn nhiều lắm những người “Kinh doanh lòng trắc ẩn” bằng cách lợi dụng tình thương, niềm tin của người tị nạn cộng sản.
Và còn đó, biết bao con người là nạn nhân trực tiếp, con cháu của người tị nạn CS nay lại quay về làm tôi mọi, tay chân cho loài quỷ đỏ vẫn đang cai trị người dân tôi.
Vẫn còn đó những hô hào “Đao to bua lớn” trên những livestream hàng ngày nhưng dường như sự sáo rỗng và tin giả nhiều hơn là chất lượng bằng lương tâm và kiến thức của người làm truyền thông.
Vẫn còn đó những con người chỉ biết chửi và chửi để rồi đưa dân VN vào những ngõ cụt của phương hướng đấu tranh cho tự do dân chủ.
Và vẫn còn đó sự thờ ơ trong những việc làm cụ thể của người dân chỉ bởi họ nghĩ rằng “Việc cứu nước là của kẻ khác” mà quên rằng đó là trách nhiệm của toàn thể con dân Việt Nam.
Và vẫn còn đó những con người thích chơi trò “Đạo đức giả” để phủ nhận tất cả những điều mà một vài người khác đã làm được chỉ bởi vì người đó không phải là phe đảng của các vị ấy, không đem lại lợi ích cho phe đảng các vị ấy. Dân tộc Việt Nam đang rất cần những nỗ lực không mệt mỏi của những con người dám sống thật và hi sinh thật với cuộc đời chứ không phải những nhà đạo đức miệng luôn nói những điều hay, điều tốt nhưng hành động của họ lại hoàn toàn ngược lại.
Vẫn còn đó những vinh danh cá nhân, tổ chức chống cộng hằng năm dù nhiều cá nhân nhận giải chẳng biết là ai và đóng góp cái gì. Thế nhưng cứ hằng năm là họ nhận giải thay nhau cho đủ giống như các tướng tá cộng sản cứ thay nhau “lên lon” và “thêm sao” mà thôi. Đó chỉ là sống ảo, chỉ là lợi dụng sự khổ đau của cả dân tộc để mua danh cho cá nhân, phe nhóm mà thôi. Dân tộc VN không cần những thứ giải thưởng vô nghĩa đó, dân VN cần những giải pháp và biện pháp, chiến thuật làm việc cụ thể cho vận mệnh sống còn của dân tộc.
Vẫn còn đó những linh hồn oan khuất của CCRĐ, Mậu Thân 68, Đại lộ kinh hoàng, Ngục tù “Cải tạo” và “Hồn trong biển Đông” vv…chờ những tiếng gọi của công lý và ánh sáng lương tri.
Vẫn còn đó sự rên xiết những người dân oan đêm đêm mơ về một mái nhà nhỏ bé trên góc phố Hồ Gươm hay ghế đá vườn hoa Mai Xuân Thưởng…
Còn đó là những nỗi đau nơi quê nhà không bút mực nào tả xiết.
Tôi vốn đã sống khép mình trong cái ồn ào của GTA (Đại đô thị ở Toronto – Canada) vì không muốn dính đến những thị phi, tranh cãi và một vài cá nhân đạo đức giả trong cộng đồng. Không phải vì tôi ghét cộng đồng Việt Nam tại Toronto mà bởi vì tôi muốn nhìn, muốn nghe và muốn nhận xét về họ nhiều hơn.
4 năm qua, đứng bên ngoài, tôi đã có cái nhìn sáng suốt hơn về cộng đồng. Cộng đồng không xấu, cộng đồng không bậy mà chỉ có vài cá nhân cố tình làm cho cái cộng đồng bị khốn đốn mà thôi. Tất cả vài cá nhân đó chỉ bởi lợi ích cá nhân, lợi ích của phe nhóm và có cả bàn tay của quỷ đạo diễn ở phía sau.
Năm nay, tôi lướt qua báo chí người Việt có thấy chủ đề của hội chợ tết năm nay là “Đại phá quân Thanh”. Đúng là chủ đề hay để khơi dậy tinh thần dân tộc và nhắc nhở người dân họa mất nước đã đến rồi, đã đến lúc cần đại phá quân giặc ngoại xâm. Thế nhưng, trước khi “Đại phá quân Thanh” thì tôi rất mong cộng đồng có thể “Đại phá những con người đạo đức giả” trong cộng đồng này vì đó là sức mạnh để "Đại phá giặc ngoại xâm và nội xâm" nơi quê nhà. Đó là một trong những giấc mơ còn dang dở không chỉ cá nhân tôi.
Xuân sắp đến, những ngày lạnh giá và tuyết rơi sẽ vẫn còn trong mùa đông xứ lạnh. Nhưng giữa thời khắc giao mùa, thời khắc sắp vào năm mới thì còn rất nhiều giấc mơ còn dang dở mà dân Việt trong nước và những người con xa xứ vẫn đang ngày đêm mơ ước.
Gió đã về và mơn trớn những cánh hoa co mình trong lạnh giá để chờ những cơn gió thật sự đổi chiều trong một ngày gần đây.
Con người luôn có lòng tham, có sự ích kỷ và kiêu ngạo. Thế nhưng nếu biết đặt những cái thứ đó dưới lợi ích chung của dân tộc thì có lẽ những giấc mơ kia không còn dang dở hoặc ít nhất là nó ít nhiều bớt đi sự dang dở. Đó là bài học mà người Việt cần học những dân tộc như Nhật, Hàn, Do Thái vv…để đứng dậy từ hố sâu đổ nát.
Trong cơn lạnh đã về, bên ly café chiều tối và điếu thuốc trên môi, tôi biết rằng vẫn còn có những giấc mơ đang còn dang dở.
Đặng Chí Hùng
22/12/2019
**
No comments:
Post a Comment