TQ được Mỹ mời tham gia tập trận chung vào năm 2014.
(Dân trí) - Theo chuyên gia Mỹ, khi Bắc Kinh ngày càng trở nên hiếu chiến, Washington lại cố bám vào hi vọng rằng mối quan hệ quân sự-với-quân sự giữa hai nước sẽ giúp giảm được căng thẳng. Nhưng Mỹ đã sai.
RIMPAC 2013 |
Theo các nhà phân tích,
đồng minh của Mỹ cần phải tỏ rõ họ sẽ rút khỏi cuộc tập trận nếu Trung
Quốc tham gia, bởi RIMPAC là cuộc tập trận dành cho các đồng minh, bằng
hữu, chứ không phải cho nước đang lên kế hoạch sau này sẽ tiến hành một
cuộc chiến với Mỹ. Nga đã cử tàu tham gia vào năm 2012, nhưng với nước
Nga lại khác. Mặc dù các quan chức quân sự cấp cao của Nga đôi khi có
buông những lời thiếu thân thiện, nhưng họ thực tình không có kế hoạch
gây chiến với Mỹ. Họ cho rằng, nhà phân tích Robert Sutter đã đúng khi
nhận định vào năm 2005 rằng: “Trung Quốc là cường quốc lớn duy nhất trên
thế giới đang chuẩn bị bắn người Mỹ.”
Để chứng minh cho điều này, hai nhà phân tích DF-21D, có thể được dẫn đường bằng tín hiệu
vệ tinh. Tên lửa này được đặt biệt danh là “sát thủ diệt tàu ngầm”, bởi
chúng được thiết kế phát nổ trên không trung, tạo “mưa” kim loại sắc
nhọn dội xuống boong tàu sân bay chật ních máy bay, trang thiết bị,
nhiên liệu và thủy thủ. Và theo hai ông, ý định cuối cùng của họ là đẩy
lực lượng Mỹ ra khỏi Đông Á.
Tàu đánh cá Trung Cộng quấy rối USS Impeccable |
Chiến thuật hiếu chiến
của Trung Quốc cũng chứng tỏ điều trên, đặc biệt là thái độ gây hấn với
các tàu do thám Mỹ ở các vùng biển quốc tế trong hơn một thập niên qua.
Nổi tiếng nhất là vụ chặn tàu Impeccable ở Biển Đông năm 2009. Ngoài ra
còn có vụ ép máy bay thám thính của hải quân Mỹ EP-3 hạ cánh năm 2001 và
vụ trồi tàu ngầm tấn công lớp Song ở giữa nhóm tàu tấn công Kitty Hawk
gần Okinawa, Nhật Bản, vào năm 2006.
Theo hai nhà phân tích,
kể từ đó, Mỹ nhiều lần được nghe nói đến từ chiến tranh ở thủ đô Trung
Quốc, từ miệng tân lãnh đạo Tập Cận Bình cho tới các sỹ quan, tướng lĩnh
cấp cao – những người không ngại chiến tranh – “đấu tay với tay với Mỹ”
– như một tuyên bố vào năm 2010.
Vậy lý do vì sao sỹ
quan Trung Quốc muốn chiến tranh? Theo 2 nhà phân tích, lý do thứ nhất
là người Trung Quốc hiện có thừa sự tự tin mới đi kèm với ngạo mạn. Lãnh
đạo Bắc Kinh, đặc biệt là từ năm 2008, ngày càng kiêu ngạo. Họ thấy hỗn
loạn kinh tế ở khắp thế giới và nghĩ rằng thế kỷ này là của họ, để họ
thống trị. Mỹ và phần còn lại của phương Tây đang ở cuối đường hầm.
Quân đội Trung Quốc đã
giành được ảnh hưởng đáng kể trong năm qua, và có lẽ trở thành bè phái
quyền lực nhất trong đảng Cộng sản Trung Quốc. Cũng theo hai nhà phân
tích, ngay từ năm 2003, sỹ quan cấp cao của Quân giải phóng nhân dân
Trung Quốc đã bị cuốn vào cuộc “đấu” quyền lực dân sự, khi ông Hồ Cẩm
Đạo, tân lãnh đạo khi đó, tìm kiếm sự ủng hộ của họ trước người tiền
nhiềm Giang Trạch Dân (người vẫn nắm giữ chức Chủ tịch quân ủy Trung
ương sau khi thôi chức chủ tịch nước). Năm ngoái, cuộc “đấu” nội bộ tăng
nhiệt khi ban lãnh đạo được gọi là Thế hệ thứ năm, dưới sự chỉ huy của
ông Tập, kế nhiệm thế hệ thứ tư của ông Hồ Cẩm Đào. Giống như một thập
niên trước, thế hệ mới tìm kiếm sự ủng hộ từ các tướng lĩnh, biến họ
thành “trọng tài” trong cuộc “đấu” chính trị nội bộ ngày một gay gắt.
Theo hai nhà phân tích,
kết quả của những bất hòa giữa các lãnh đạo dân sự là sự tái vũ trang
một phần chính trị và chính sách. Sỹ quan cấp cao hiện hoạt động độc lập
với quan chức dân sự và công khai chỉ trích họ, cũng như đưa ra những tuyên bố về các lĩnh vực từng được xem là lãnh địa riêng của giới ngoại giao.
Sự tái vũ trang này đã
gây ra hậu quả. Huang Jing, thuộc trường Chính sách công Lee Kuan Yew
của Singapore, nhận xét: “Chi tiêu quân sự của Trung Quốc tăng nhanh tới
nỗi vượt qua cả chiến lược. Những sỹ quan trẻ đang đảm trách chiến lược
và giống như những sỹ quan trẻ ở Nhật trong những năm 1930. Họ đang
nghĩ họ có thể làm gì, chứ không phải là họ nên làm gì.”
Còn những đô đốc hải
quân Trung Quốc muốn gì? Họ đang ủng hộ cho tham vọng lãnh thổ của Trung
Quốc, đóng cửa Biển Đông đối với các nước khác. Điều này sẽ đẩy họ vào
cuộc xung đột với các nước xung quay vùng biển nóng của thế giới này và
đối đầu với Mỹ. Còn về phía Mỹ, hai nhà phân tích cho rằng, nếu có sự
kiên định trong chính sách ngoại giao của Mỹ 2 thế kỷ qua, thì đó chỉ là
bảo vệ tự do hàng hải.
Theo sách trắng quốc
phòng được công bố hồi tháng 4, Trung Quốc đang xây dựng hải quân có khả
năng hoạt động ở trong vùng biển sâu của đại dương, với 235.000 sỹ quan
và thủ thủ. Hải quân Trung Quốc năm ngoái cũng đã được biên chế tàu sân
bay đầu tiên và được biết đang dự kiến phát triển thêm 2 chiếc nữa.
Trung Quốc có ít hơn Mỹ 12 tàu ngầm, nhưng Mỹ có trách nhiệm toàn cầu.
Vì vậy, người Trung Quốc tập trung được tàu của họ ở các vùng biển gần
bờ biển của họ hơn, cho họ lợi thế về chiến thuật cũng như hoạt động.
Hai tác giả cho rằng
trong khi người Trung Quốc lên kế hoạch thống lĩnh vùng biển của họ và
cuối cùng là mở rộng sang cả vùng biển của Mỹ, thì Mỹ lại đang giúp họ
tập luyện với lời mời tham dự RIMPAC và các cuộc tập trận khác, hay cho
họ tham gia vào các hoạt động chung như chống cướp biển Somali. Cùng lúc
đó, Hải quân Mỹ lại tiếp tục giảm hạm đội của mình, hiện với 283 tàu
đang được triển khai.
Hai tác giả nhận định
trong khi thái độ của Bắc Kinh ngày càng hung hăng, thì Lầu Năm Góc lại
cố bám lấy hi vọng rằng mối quan hệ quân sự với quân sự bằng cách nào đó
sẽ giảm căng thẳng với người Trung Quốc. Nhưng hai ông chỉ ra, bản chất
của chính quyền mới là vấn đề. Và Mỹ hiện lại đang giúp một nhà nước
hiếu chiến phát triển quân đội. Chính vì vậy, họ nhận định, chính sách
về Trung Quốc của chính quyền Obama và Lầu Năm Góc đã bị sai cơ bản.
Vũ Quý
Theo Los Angeles Times
No comments:
Post a Comment