HoangsaParacels: Cuối năm 1966, Thượng Nghị Sĩ Mỹ Fulbright, sau khi viếng VN đã về Mỹ tuyên bố một câu đày ác ý với chính quyền miền Nam:" Sài Gòn là một ổ điếm cuả lính Mỹ". Tuy thiếu trung thực; nhưng đó là một sự thực phũ phàng khiến những người Việt có lương tri cảm thấy tủi nhục. Tokyo, Yokosuka, Sasebo, Okinawa cuả Nhật Bản, Cao Hùng tại Đài Loan, Olonpago, Subic Bay , Philippines, các vùng có căn cứ quân sự Mỹ tại Nam Hàn, Hồng Kông, Singapore, Bangkok, Udorn...Thái Lan, các Snack Bars, nhà thổ mọc lên như nấm vào thập niên 60 để giải quyết sinh lý cho hàng triệu lượt quân Mỹ tham chiến tại VN. Tổng Thống Diệm đã tiên liệu thảm hoạ này nên đã ngăn không muốn cho Mỹ đổ quân vào miền Nam vì tính phóng đãng cuả binh sĩ Mỹ sẽ làm mất chính nghiã cuả việc bảo vệ miền Nam tự do chống lại làn sóng đỏ này nên ông và bào đệ đã bị chết thảm. Các nước Nhật, Hàn, Đài Loan, Hồng Kông, Singapore, Thái đã khôn ngoan dùng vốn trời cho cuả các cô gái bản xứ để tích tuỹ đồng Mỹ kim dùng vào phát triển kinh tế, làm giầu nhờ chiến tranh VN và đưa nước họ trở thành cường thịnh, nhưng họ cũng phải trả giắ về mặt xã hội và luân lý.
Việt Nam hiện nay thì trái lại, cả nước Việt bây giờ trở thành một ổ điếm, từ trung ương Đảng cộng sản cho đến các thôn làng xa xôi tận Cà Mâu cho tới Hà Giang, Bắc Kạn, điếm từ những cưả miệng cuả những kẻ lãnh đạo đảng cộng sản cho đến việc bán chôn nuôi miệng cuả các cô gái thượng lưu, trí thức tới em bé nghèo khổ lên 5, lên 3...Cả xã hội Việt đang điên loạn vì dâm ô truỵ lạc dưới sự lãnh đạo cuả một đảng Mác Xít ngoại lai tàn bạo đang huỷ diệt tận gốc văn hoá, đạo đức dân tộc. Việt Nam đang đến tình trạng phá sản.
Quả tình “vạn bất đắc dĩ” tôi mới phải “khui” lại vấn đề này, một vấn đề rất “nhạy cảm” với hầu hết những “người tử tế”, nhất là các bà vốn coi trọng lễ giáo dù còn “cổ một tí” hay đã “thoáng” hơn ở một mức độ nào đó. Các bà xấu hổ giùm cho những người bước vào thế giới mại dâm bất cứ vì lý do nào. Nhưng tình trạng này ở VN hiện nay đã nổi lên “rầm rộ” trở thành một “vấn nạn” hầu như không có lối thoát và ngày càng lan rộng từ thành phố đến tỉnh lẻ, từ con phố sang trọng đến khắp hang cùng ngõ hẻm với sự tham gia của đủ mọi hạng người, bất kể trình độ, đẳng cấp, bất kể giàu nghèo, bất kể hoàn cảnh ra sao. Có chồng hay chưa chồng, cần tiền hay cần tình, mua bán dâm chỉ như cái thú vui như đi uống rượu hoặc chơi ma túy hay chỉ là kiểu đua đòi cùng chị cùng em.
Mại dâm
hay mãi dâm
Hiện
nay, ở VN rất nhiều người sử dụng từ “mại dâm” và không thể phân biệt “mãi dâm” với “mại dâm” là gì. Theo chữ nghĩa
“mại” là mua, “mãi” là bán. Vậy người bán và người mua là hai đối tượng khác
hẳn nhau. Ta gọi “mãi dâm” là hành động mua dâm còn “mại dâm” là hành động bán
dâm. Do vậy, khi viết “gái mãi dâm” (mua dâm) là sai mà phải viết là “gái mại dâm” (bán dâm). Thực ra, nay không chỉ
có “gái mại dâm” (tức những người phụ nữ làm nghề
bán dâm), mà còn có “phụ nữ mãi dâm” (tức là phụ nữ bỏ tiền ra để mua dâm từ
nam giới). Những người nam theo đuổi hành động bán dâm thoả mãn cho nhu cầu của
người mua dâm (cả nam và nữ) thì được gọi một cách dè bỉu trong tiếng Việt là “đĩ đực”,
hay “gigolo” hay “male prostitute” trong tiếng
Anh. Con số này tuy không nhiều, chỉ chiếm 1-2% trong “nghề” này. Nhưng đó cũng
là một hiện tượng đang có chiều hướng gia tăng.
Nhưng
để tiện việc trình bày đề tài bớt rối, bài này gọi chung là nạn “mại dâm” như
thói quen nhiều người thường dùng.
Không có giải pháp nào Ở đây, tôi chỉ muốn đi tìm những nguyên nhân nào đã khiến cho tình hình mại dâm ở VN phát triển đến chóng mặt như thế. Tất nhiên tôi không hề có tham vọng đưa ra những giải pháp để ngăn chặn hay “chấn chỉnh” vấn nạn này. Đó là điều không thể bởi với tình hình hiện nay, kinh tế suy thoái trong một môi trường xã hội thiếu ổn định, niềm tin và đạo đức bị đánh cắp bởi tham nhũng, bởi sự phân hóa giàu nghèo nằm sát nách nhau, giá trị con người bị thay thế bằng vật chất. Trong tình cảnh như thế, giải pháp nào cũng là “bất khả thi”. Dù cho nhà nước cùng với các nhà nghiên cứu, các cơ quan thi hành pháp luật có đưa ra hàng trăm giải pháp cũng không thể nào giải quyết hết được. Tất cả chỉ như con bệnh thập tử nhất sinh, cho uống liều thuốc cảm quá nhẹ, theo kiểu “còn nước còn tát” chứ không mong bình phục. Tất cả phải là do chính con người nhìn nhận sự việc như thế nào thôi. Con người với cuộc sống lại do kinh tế chi phối, xã hội trong sạch hay không là động lực chính thúc đẩy, quyết định con người ấy sống như thế nào. Ảnh hưởng dây chuyền ấy quấn chặt lấy nhau nên không thể giải quyết từ một mặt của vấn đề được. Tôi chịu thua, không đưa ra được giải pháp nào. Xã hội sẽ quyết định. Khi nào xã hội sạch thì con người mới “sạch” được. Xin lật lại một chút quá khứ.
Có thời
kỳ mại dâm được xem như hợp pháp
Năm
1953, khi tôi mới bước chân vào “hòn ngọc Viễn Đông”, đó là “Sè Gòn”, nơi tôi
hằng mơ ước. Sau 2 tháng nằm trong Trường SQTB Thủ Đức, chúng tôi được đi phép chiều
thứ bảy và ngày chủ nhật ở Sài Gòn. Trong thời gian đầu, ông bạn nằm chung
giường đôi với tôi là ông Hồ Trung Hậu, ông nằm tầng trên, tôi nằm tầng dưới.
Ông Hậu là dân Nam chính cống, là công chức thời Pháp và gia đình ông sống theo
phong cách rất “Tây”. Ông hướng dẫn tôi đi chơi quanh thành phố (TP). Vài tháng
sau, tôi quen dần và đi chơi cùng mấy ông bạn “Bắc kỳ” ngu ngơ. Chúng tôi được
làm quen đủ thứ lạ từ Thảo Cầm Viên đến Vườn Lài, Kim Chung Đại Thế Giới… Dù
trong túi rất ít tiền cũng cố bò vào xem cho “mở rộng tầm mắt”. Tôi chỉ kể qua
về vài điều có liên quan đến đề tài này.
Hồi
đó Sinh viên sĩ quan đi chơi bị hạn chết rất nhiều thứ, thí dụ không được đi xe
buýt và xe xích lô máy, phải đi taxi, không được bén mảng đến những bar có treo
bảng “interdit militaire” “cấm quân
nhân”… Nhưng có một nơi quân nhân được phép ra vào tự do đúng luật. Đó là một
BMC (bordel militaire contrôler) nằm chềnh ềnh giữa đường Gallienie, nay là
đường Trần Hưng Đạo. Qua một cái cổng có bốt gác do lính Tây canh chừng, anh
nào cũng bị khám sơ qua xem có bệnh tật gì không. Vào trong là hàng chục dẫy
nhà nằm ngang dọc, đèn đuốc sáng choang. Các cô gái đứng bày hàng trước cửa, ăn
mặc đủ kiểu nhưng không cần lõa lồ quá bởi vào đây toàn là khách “có nhu cầu”
rồi, khỏi cần cạnh tranh mời chào như những nơi khác. Tuy nhiên các cô vẫn cần
khoe tí sắc vóc mập ốm cho khách chọn. Đó là mơi hoàn toàn hợp pháp.
Còn
những nơi khác như Bình Khang, Vườn Lài cũng là những nơi mua vui cho khách
bình dân có nhu cầu tìm đến. Ngay cả các khách sạn ở Chợ Lớn cũng gần như “tự
do” chẳng ai thèm khám xét bắt bớ. Tôi muốn nói đến sự “hợp pháp” hay mặc nhiên
được công nhận là “chuyện bình thường” của những nơi chốn đó. Ngay cả cờ bạc
cũng có nơi chốn hợp pháp như Đại Thế Giới (Casino grand monde) do Bình Xuyên
cai quản. Trên cổng lớn sáng rực ánh đèn néon, hàng chữ Grand Monde như một lời
xác nhận với mọi người dân Saigon rằng nơi đó là sòng bạc được nhà nước bảo
trợ, cứ mặc tình mà sát phạt!.
Rồi
đến thời kỳ quân đội Mỹ tràn vào VN, đóng quân ở các thành phố. Nạn mại dâm
tràn lan khắp nơi, nhà cho thuê “room for rent”, “ house for rent” chỉ thiếu
chữ “người for rent” thôi. Tôi có một anh bạn già, chỉ làm nghề chụp ảnh khỏa
thân cho các cô gái bán dâm cho quân đội Mỹ mà xây được nhà 3 tầng giữa đại lộ,
nay giá cả lên đến cả chục tỉ đồng.
Phải
kể đó là “thời loạn lạc”, Sài Gòn cũng giống như Okinawa của Nhật khi quân đội
Mỹ quản lý quần đảo này từ năm 1945, tới năm 1972 mới trả lại cho Nhật Bản. Thời
kỳ đó cũng phát sinh tệ nạn mại dâm, có người còn cho rằng các cô gái Nhật ở
địa phương này được khuyến khích kiếm tiền để làm giàu cho đất nước sau chiến
tranh. Nhưng sau đó, TP Nhật lại hồi sinh và nạn mại dâm chấm dứt.
Cũng
như ở Sài Gòn, từ 1960 đến 1975, tệ nạn
mại dâm bớt hẳn bởi đời sống kinh tế khá hơn, đời sống văn hóa hồi phục, đạo
đức được coi trọng. Bộ mặt TP sáng sủa hơn rất nhiều. Tất nhiên chẳng thành phố
nào trên thế giới này không có mại dâm, chỉ nhiều hay ít mà thôi. Sài Gòn cũng
vậy, tệ nạn mại dâm vẫn còn nhưng không đến nỗi là thảm họa và mại dâm cũng bị
bắt nhưng không “quá nhiều” và quá “đa dạng” như bây giờ (năm 2013).
Nạn mại
dâm âm thầm phát triển nhanh chóng
Rồi
sau năm 1975, thành phố đổi chủ, trong những năm đầu, sự nghèo đói làm nạn mại
dâm không có đất sống. Mọi người lo ăn chưa xong, lấy gì đi chơi. Người ta
tưởng là TP “sạch”, thật ra là TP đói, bởi chưa anh nào kiếm ra nhiều tiền cả.
Tuy
nhiên, đến giai đoạn “đổi mới” 1986 về sau, kinh tế thị trường phát tác những mặt
trái của nó. Nạn tham nhũng, hối lộ, buôn gian bán lận, nạn bè phái con ông
cháu cha trở thành “giai cấp hưởng thụ”, ngược lại là những người thuộc lớp
nông dân, công nhân lao động làm không đủ ăn…
Bên
cạnh đó, không thiếu những người đẹp khoe nhà trăm tỉ, đi xe mười tỉ, người
tình Tây, Hàn Quốc, bảnh trai, gia tài hàng tỉ đô. Người ta bỏng mắt nhìn báo
chí khoe giùm nhà của Ngô Mỹ Uyên Trị giá 300 tỷ; nhà Trang Nhung 100 tỉ, nhà Lã
Thanh Huyền 30 tỷ đồng và mới đây nhất là nhà của ca sĩ Thu Minh giữa
trung tâm TP Sài Gòn, nhìn ra nhà thở Đức Bà có giá khoảng triệu Mỹ kim. Hà Hồ
đi xe chục tỉ đồng…
Trong
khi các cô gái tự cho mình là đẹp, học hành đàng hoàng, nhưng nghèo kiết xác, kiếm
được cái xe máy đã là may, làm hùng hục không đủ tiền đổ xăng, cuộc đời tẻ nhạt
trong ngõ hẻm.
Những
người có nhà cao cửa rộng bằng con đường làm ăn chân chính hoặc may mắn “yêu
chân thành” được một “đại gia” chẳng có gì đáng bàn. Thế nhưng “hội chứng khoe
của”, kể cả kiểu khoe thân thể, chụp hình khỏa thân vì những mục đích vớ vẩn
rồi tung lên mạng gây scandal lấy tiếng, đã âm ỷ làm cháy bỏng những giấc mơ
của các cô gái khác.
Từ
đó là mầm mống phát sinh ra lối sống đua đòi hưởng thụ, sùng bái vật chất, chạy
theo lối sống cá nhân vị kỉ, coi rẻ giá trị cộng đồng. Mại dâm theo đó cũng xuất
hiện trở lại ngày càng nhanh chóng, dưới nhiều hình thức, tinh vi hấp dẫn, kỳ
quái hơn. Nếu trước đây các cô gái bán dâm vì nghèo khó vì ít học thì nay khác
hẳn.
Chỉ có 10% gái bán dâm vì nghèo khó Một anh là “tuyên truyền viên” của hội chống HIV cho biết: “Tôi đã tiếp xúc với rất nhiều gái mại dâm, số cô mà tôi đã gặp, đã trò chuyện, chắc phải đến vài trăm. Trong số đó, có lẽ chỉ 1/10 là hoàn cảnh thực sự quá khó khăn, buộc phải làm gái. Còn lại, đa số là lười nhác, thích chưng diện, thích ăn sung mặc sướng... Với những người đó, tôi không thể thông cảm hay xót xa được...”
Hầu hết gái bán dâm khi bị phát hiện đều đổ cho “nhà nghèo” nên mới đi bán thân. Nhưng theo điều tra thì 52,2% gái bán dâm có gia cảnh trung bình và 2,4% khá giả chứ không hề nghèo. 27,6% đi bán dâm là do bạn bè rủ rê, 63,9% là do lôi kéo bởi chính những gái mại dâm khác, chỉ có 6% là do bị lừa hoặc cưỡng bức. Có gái mại dâm mới 16 tuổi khi bị bắt đã trả lời tỉnh queo: “Ở nhà mỗi lần xin 5-10 ngàn đi chơi game mà ông bà già cứ cằn nhằn nên em mới đi làm kiếm tiền chơi, khỏi bị cằn nhằn nhức đầu”. Có gái mại dâm nói thẳng với nhà báo: “Chị không bỏ nghề đâu, vì nghề này vừa sướng lại vừa có tiền”. Thậm chí, có ngôi làng đua nhau đẩy con gái đi bán dâm để làm giàu. Có bà mẹ vì hám tiền đã bất chấp nhân phẩm và tình mẫu tử, ép con đi bán dâm hoặc lấy chồng Đài Loan, Hàn Quốc. Mặt khác, tại các cửa khẩu tiếp giáp với Trung Quốc, tình hình mua bán người vì mục đích mại dâm và bắt cóc trẻ em để đưa sang Trung Quốc cũng trở thành vấn đề đáng báo động. Đặc biệt, một số gái mại dâm còn là người mẫu, diễn viên, hoa hậu, ca sĩ... có thu nhập cao, nhưng vì muốn ăn chơi xa hoa mà đi bán dâm. Một số còn kiêm luôn vai trò “tú bà”, chăn dắt và môi giới mại dâm. Người mẫu bán dâm Hồng Hà nói đi bán dâm là “để mua được nhà lầu, xe hơi”.
Gái bán
dâm có học, đẹp và sành điệu
Quan
niệm cho rằng gái mại dâm do “học vấn thấp” thực tế không còn đúng nữa. Một số
gái bán dâm có học vấn không hề thấp. Công an đã làm rõ một số đường dây mại
dâm bao gồm những sinh viên có ngoại hình đẹp, thích ăn chơi đua đòi tại các
trường đại học, cao đẳng được các tú bà tuyển
mộ để bán dâm giá cao. Gái bán dâm trong các
đường dây này là sinh viên nhưng lại thích đua đòi, ăn chơi ở những chốn sành
điệu, dù bố mẹ chu cấp đầy đủ nhưng vẫn đi bán dâm chỉ để có tiền thỏa mãn sĩ
diện. Có sinh viên, thậm chí cả học sinh Trung hoc phổ thông mới 17
tuổi đã vừa bán dâm vừa kiêm luôn vai trò môi giới mại dâm, buôn bán phụ nữ với những chiêu tinh
vi như bán trinh giả.
Như
thế cái nghèo chỉ chiếm 10%, còn lại là “con gái nhà lành” đi bán dâm. Đấy mới
chính là thảm họa và là điều đáng lo ngại cho toàn cảnh nền luân lý đạo đức
hiện nay.
Bùng nổ
dư luận mại dâm
Nhưng
tại sao đến lúc này dư luận về mại dâm lại bùng lên dữ dội trên khắp các trang
báo VN và là đề tài bàn tán không chỉ ở quán cóc vỉa hè mà còn là nỗi lo của
những “gia đình tử tế”. Nỗi hoang mang của những bà mẹ, ông bố, người anh người
chị lương thiện khi có những đứa con em sống “bí mật” hay thác loạn. Dư luận
bùng lên bởi hai lý do:
1- Vụ
án Mỹ Xuân
Ngày
27 tháng 6 vừa qua, Tòa án TP Sài Gòn
đưa ra xét xử Mỹ Xuân cùng 5 bị cáo bị về hành vi “Môi giới mại dâm”. Có
hàng trăm thứ chuyện về vụ mua bán dâm “cao cấp” gồm toàn nghệ sĩ nổi tiếng từ
ca nhạc đến điện ảnh, người mẫu thời trang… làm rung rinh khắp 3 miền Trung Nam
Bắc và cả báo chí quốc tế. Phiên tòa xử Mỹ Xuân cùng 5 bị cáo đã được đưa ra
xét xử vào 08g sáng ngày 27-6.
Theo bản cáo trạng, ngày 2/6/2012 (cách đây 1 năm), công an ập vào khách sạn ở Q.1 (TP Sài
Gòn) bắt quả tang 4 đôi nam nữ đang thực hiên hành mua bán dâm. Trong đó, các
cô gái bán dâm được xác định là Lê Thị Thúy Hường (người mẫu có nghệ danh Jenny
Phương), Lê Thị Yến Duy (hoa khôi thời trang tỉnh Bến Tre 2010), người mẫu
Nguyễn Thị Minh Nhài (nghệ danh Ngọc Thúy). Tuy nhiên, cả bốn người đẹp trên và
bốn khách mua dâm bị bắt quả tang đều có đơn xin vắng mặt tại tòa ngày 27-6 vừa
qua.
Tiếp tục mở rộng điều tra đường dây môi giới mại dâm này, cơ quan công an đã bắt khẩn cấp Võ Thị Mỹ Xuân (30 tuổi, được biết đến với tên gọi hoa hậu Mỹ Xuân), Trần Thị Hoa (27 tuổi, người mẫu tên Thiên Kim), Trần Quang Mai (41 tuổi, quê Long An, ngụ Q.3), Lê Quang Tuấn Anh (28 tuổi, quê Lâm Đồng, ngụ Q.Phú Nhuận), Lương Quốc Huy (26 tuổi, quê Bình Thuận) và Nguyễn Hữu Đạt (44 tuổi, ngụ Q.Bình Thạnh). Vụ án được khởi tố vào ngày 11/6/2012. Sơ lược nội dung vụ án Mỹ Xuân, từ giữa năm 2011 (2 năm sau khi đoạt danh hiệu Hoa Hậu Nam Mekong năm 2009), Mỹ Xuân cùng một số người mẫu, ca sĩ được Mai dẫn mối đi bán dâm cho khách với giá từ 1.000 đến 2.500 USD (trong trường hợp đi tour). Sau thời gian hành nghề, Xuân quen biết với nhiều đại gia đến đầu tháng 4/2012, cô chuyển sang môi giới cho một số "đàn em" trong đó có hoa khôi của một tỉnh miền Tây để lấy “hoa hồng”. Mỗi lần phục vụ các cô được trả khoảng 1.000 đến 1.500 USD. Gần trưa, toà tuyên án Trần Quang Mai 5 năm tù, Tuấn Anh 3 năm tù, Mỹ Xuân 2 năm 6 tháng tù. Thiên Kim 2 năm tù nhưng cho hưởng án treo, thời gian thử thách là 4 năm, Quốc Huy 1 năm tù nhưng cho hưởng án treo, thời gian thử thách là 2 năm. Hữu Đạt bị phạt 1 năm 24 ngày tù (bằng thời hạn tạm giam). Nhiều bạn đọc đã biết quá rõ về vụ án này và thật tình tôi không muốn “dài dòng” về họ một lần nữa bởi bản án của dư luận từ một năm nay đã là một hình phạt rất nặng đối với các cô gái “chân dài” và gia đình họ. Bản án này nặng hơn tất cả mọi bản án khác. 2- Chuyện Đồ Sơn không có mại dâm Lý do thứ hai là chuyện ầm ĩ về phố đẻn đỏ ở Quất Lâm Vũng Tàu. Nhà báo nói dày đặc nhà hàng bán dâm, nhưng ông Phạm Ngọc Dũng, Phó trưởng phòng Chính sách phòng chống mại dâm Cục Phòng chống tệ nạn xã hội (Bộ LĐ-TB&XH) cho biết, Cục đã nhiều lần chỉ đạo kiểm tra, đánh giá về tệ nạn mại dâm tại Đồ Sơn (Hải Phòng) và Quất Lâm nhưng kết quả báo cáo của các địa phương đều khẳng định là không phát hiện có mại dâm tại hai địa điểm này. Các địa phương báo cáo chỉ có một vài trường hợp, không đáng kể. Mấy anh phóng viên “nực gà” bèn vào cuộc, lôi ra đủ hình ảnh, clip video, bằng chứng về nạn “Đồ Sơn đầy đĩ” này. Nhân đó còn có rất nhiều ông “ăn theo” lôi ra hàng trăm thứ chuyện khác, mại dâm nam, mại dâm nữ, các “địa danh” nổi tiếng và các phi vụ cực kỳ hấp dẫn, các sinh viên học sinh, các nữ công nhân làm thêm, các bà đi tìm “phi công trẻ”, các đại gia chân giày và chân đất đi tìm “nhu cầu”, ly kỳ hơn nữa là các người đẹp nổi danh trong làng showbiz kiếm tiền như thế nào. Có những cô chính thức bị bắt, bị phạt nhưng cũng có những cô bị “nghi ngờ” bị đối thủ tung tin chẳng biết thất thiệt hay có thật. Người tung, kẻ hứng, người kết tội, kẻ cãi, cứ ầm ầm. Có viết ngàn trang cũng không đủ. Các mánh khóe bán dâm thời nay Thời gian gần đây, gái mại dâm hoạt động tinh vi hơn. Nhiều gái mại dâm là lưu động, không nằm trong đường dây lớn mà tự hoạt động theo kiểu đơn lẻ hoặc theo nhóm 2-3 người, không ở trong nhà chứa hoặc đứng đường mà tự quảng cáo, chào mời trên các trang web đen, trên internet hoặc điện thoại di động. Những cô này rao bán dâm trên mạng, tung thông tin, hình ảnh, số điện thoại hoặc sử dụng nickname để chatsex với sự hỗ trợ
của webcam. Sau khi
móc nối với khách và xác minh đúng “mật khẩu”, gái mại dâm sẽ cho khách địa chỉ
hoặc sẽ đi đến địa chỉ của khác. Ngoài ra, hoạt động mại dâm theo phương thức gái bao theo tour du lịch
đang gia tăng.
Bên
cạnh đó, tổ chức hoạt động mại dâm vẫn là lợi dụng các dịch vụ ăn nghỉ, vũ trường, karaoke,
tiệm hớt tóc, cà phê, tẩm quất... đã hình thành các đường dây liên tỉnh, hoặc
có sự móc nối với các hướng dẫn viên du lịch để cung cấp gái mại dâm cho khách
đến các địa điểm du lịch trong nước hoặc nước ngoài.
Luật
pháp VN xử mại dâm như thế nào
Trung
bình, có khoảng 66% người bán dâm hoạt động độc lập. Ngày nay có ít người bán
dâm qua môi giới rất dễ hiểu vì pháp
luật Việt Nam trừng phạt môi giới mại dâm rất nặng, trong khi lại nhẹ tay với
người bán dâm và mua dâm. Môi giới phải lĩnh án hình sự và bị tù nhiều năm,
nhưng mua và bán dâm thì lại chỉ bị phạt hành chính vài trăm ngàn. Trình độ học
vấn của gái bán dâm cao so với trước nên cũng tìm những cách hoạt động tinh vi
hơn mà không cần qua môi giới. Việc chỉ xử nặng kẻ môi giới mà nương nhẹ xử lý
mua bán dâm khiến việc chống mại dâm thiếu tính răn đe nên tác dụng phòng chống
rất thấp.
Luật mới năm 2012 quy định gái mại dâm sẽ không bị đưa đi phục hồi nhân phẩm ở trại như trước, mà chỉ bị phạt tiền (300 ngàn nếu lần đầu và 5 triệu nếu tái phạm). Lý do của việc bãi bỏ áp dụng hình thức đưa gái mại dâm vào trại là để “tăng cường áp dụng các biện pháp xã hội”, để gái mại dâm tự nguyện hoàn lương. Tuy nhiên, thực tế là các cơ sở hỗ trợ xã hội ở Việt Nam còn rất thiếu và yếu, mỗi tỉnh cả năm chỉ hỗ trợ được mấy chục người, trong khi số gái bán dâm cả nước lên tới hàng vài chục ngàn hoặc chẳng có cách nào thống kê hết. Ví dụ, Chi cục Phòng chóng tệ nạn Hà Nội chỉ đặt mục tiêu hỗ trợ dạy nghề, tạo việc làm được cho khoảng 60-80 người bán dâm trong suốt 3 năm. Tại TP Sài Gòn, mỗi năm chỉ hỗ trợ được 30 suất vay vốn tạo việc làm. Ở Khánh Hòa, suốt năm 2011 chỉ có 2 cô gái mại dâm được hỗ trợ hoàn lương và 6 cô được tư vấn, hỗ trợ vay vốn tạo việc làm. Việc áp dụng quy định mới trong khi không cân nhắc đến tình hình thực tế đã khiến nhiều người lo ngại rằng mại dâm sẽ lan tràn bởi mức xử phạt quá nhẹ, trong khi các biện pháp quản lý tại xã hội thì yếu và lỏng lẻo. Mặt khác, thu nhập từ bán dâm cao hơn nhiều so với lao động thông thường lại ít nặng nhọc, một tỷ lệ lớn gái bán dâm chẳng phải vì nghèo khổ mà vì muốn có nhiều tiền để ăn chơi. Do vậy, việc bỏ biện pháp cưỡng chế sẽ khiến việc gái mại dâm tự nguyện hoàn lương là rất khó khăn, trong khi sẽ ngày càng có nhiều cô gái trẻ sẵn sàng bước vào con đường này vì không còn sợ bị xử phạt nặng. Giám đốc Sở Lao Động- Thương Binh- Xã Hội Thành phố Sài Gòn nhận định: tình trạng bắt rồi lại thả này dễ làm gia tăng mại dâm; khi bị bắt quả tang gái mại dâm sẵn sàng nộp phạt rồi sau đó tiếp tục hoạt động bình thường, thậm chí công khai. Thu nhập trung bình của gái mại dâm ít nhất cũng khoảng trên 10 triệu đồng/tháng, gái gọi cao cấp tới 150 triệu đồng/tháng, phạt tiền 300 ngàn thì chẳng bõ bèn gì. Nếu số tiền nộp phạt lớn, gái bán dâm sẽ tăng giá, không ảnh hưởng đến túi tiền. Một gái bán dâm không che giấu: “Sau một thời gian làm nhân viên phục vụ cho các quán ăn, vừa mệt lại không có tiền nhiều, nghe lời mấy đứa bạn bảo làm gái vừa sướng vừa có tiền nên em theo. Lúc mới vào nghề phải lén lén lút lút, sợ công an bắt giam, giờ chỉ bị phạt hành chính thì chẳng còn gì phải sợ nữa… Tính ra, một ngày em có thể tiếp đến 10 khách, mỗi lượt cũng được 200.000 – 300.000 đồng thì nộp phạt cũng chẳng đáng là bao”. Đáng sợ hơn nữa, mới dây Công an Hải Phòng đã bắt được một nhóm thanh thiếu niên mam nữ thuê nhà trọ bình dân tại phường Kênh Dương (quận Lê Chân), tụ tập sống bầy đàn và sử dụng ma túy. Hầu hết ở độ tuối 21, nhiều nhất là 25. Trong đó có cả em Đỗ Bích Ngọc (ở xã Tân Dương, huyện Thủy Nguyên) mới 13 tuổi. Nguồn tin mới nhất còn tiết lộ những trận “đập đá” (chơi ma túy) thâu đêm suốt sáng của nhiều “kiều nữ, tiểu thư” Hà thành – hầu hết là con nhà giàu có, quyền thế – rơi vào trạng thái hoang tưởng tình dục. Chuyện hoang tưởng tình dục kể ra có nhiều người không dám tin. Thậm chí bản thân những “kiều nữ” này cũng không thể tưởng tượng nổi tại sao họ lại có thể quan hệ tình dục theo kiểu “bầy đàn” kinh hoàng đến thế... Từ đó đến việc bán thân chỉ là “chuyện nhỏ”. Ngày ấy là bao giờ? Chuẩn mực đạo đức suy thoái, nhiều cô gái dù có học thức vẫn không ngần ngại kiếm tiền từ con đường này (ước tính 10,3% gái bán dâm có trình độ Đại học, cao đẳng, trung cấp nghề). Do học đòi “phong cách Tây sành điệu”, nhiều cô coi rẻ nhân phẩm, sẵn sàng làm theo bản năng, chấp nhận dùng thân xác mình làm vật trao đổi vì tiền bạc danh lợi. Trong điều kiện xã hội hiện nay, nếu vẫn cho rằng gái mại dâm là “nạn nhân của số phận, vì hoàn cảnh mới phải bán dâm” không còn phù hợp, nhiều trường hợp chẳng đói nghèo, dốt nát gì vẫn đi bán dâm. Việc liên tiếp nhiều vụ án mại dâm sinh viên, người mẫu bị phát hiện đã gióng lên hồi chuông báo động về lối sống ngày càng tha hóa của một số người trong xã hội. Sau phiên tòa xử vụ án “môi giới mua bán dâm” này, có 2 luồng dư luận được đặt ra là tại sao không công bố danh tính những “đại gia” mua dâm và cần phải xử phạt những người di mua dâm mà chỉ phạt người “đi bán của trời cho”? Câu hỏi thư hai là có nên hợp pháp hóa nạn mại dâm như cá cược đá bóng không? Nhiều độc giả cho rằng không hợp pháp hóa mại dâm chỉ là “đạo đức giả”. Tại VN, chắc khó có thể xảy ra chuyện hợp thức hóa tệ nạn này, nó vẫn cứ sống như cơn bão ngầm thôi. Chúng ta chỉ có thể hy vọng khi nào nền kinh tế và đời sống văn hóa thực sự được phục hồi, bớt tham nhũng, cuộc sống có niềm tin vào đạo lý, và khoảng cách giàu nghèo không còn quá xa, lúc đó mới giải quyết được một phần những thứ bệnh nan y trầm kha như thế này. Ngày ấy là bao giờ, chưa ai trả lời được. Văn Quang 28-6-2013
Việt Nam hiện nay thì trái lại, cả nước Việt bây giờ trở thành một ổ điếm, từ trung ương Đảng cộng sản cho đến các thôn làng xa xôi tận Cà Mâu cho tới Hà Giang, Bắc Kạn, điếm từ những cưả miệng cuả những kẻ lãnh đạo đảng cộng sản cho đến việc bán chôn nuôi miệng cuả các cô gái thượng lưu, trí thức tới em bé nghèo khổ lên 5, lên 3...Cả xã hội Việt đang điên loạn vì dâm ô truỵ lạc dưới sự lãnh đạo cuả một đảng Mác Xít ngoại lai tàn bạo đang huỷ diệt tận gốc văn hoá, đạo đức dân tộc. Việt Nam đang đến tình trạng phá sản.
01- Thu Minh khoe nhà triệu đô mới tậu |
Quả tình “vạn bất đắc dĩ” tôi mới phải “khui” lại vấn đề này, một vấn đề rất “nhạy cảm” với hầu hết những “người tử tế”, nhất là các bà vốn coi trọng lễ giáo dù còn “cổ một tí” hay đã “thoáng” hơn ở một mức độ nào đó. Các bà xấu hổ giùm cho những người bước vào thế giới mại dâm bất cứ vì lý do nào. Nhưng tình trạng này ở VN hiện nay đã nổi lên “rầm rộ” trở thành một “vấn nạn” hầu như không có lối thoát và ngày càng lan rộng từ thành phố đến tỉnh lẻ, từ con phố sang trọng đến khắp hang cùng ngõ hẻm với sự tham gia của đủ mọi hạng người, bất kể trình độ, đẳng cấp, bất kể giàu nghèo, bất kể hoàn cảnh ra sao. Có chồng hay chưa chồng, cần tiền hay cần tình, mua bán dâm chỉ như cái thú vui như đi uống rượu hoặc chơi ma túy hay chỉ là kiểu đua đòi cùng chị cùng em.
02- Nhà trăm tỉ của nữ diễn viên Trang Nhung |
03- Sinh viên bán dâm bị bắt chờ lấy lời khai |
Không có giải pháp nào Ở đây, tôi chỉ muốn đi tìm những nguyên nhân nào đã khiến cho tình hình mại dâm ở VN phát triển đến chóng mặt như thế. Tất nhiên tôi không hề có tham vọng đưa ra những giải pháp để ngăn chặn hay “chấn chỉnh” vấn nạn này. Đó là điều không thể bởi với tình hình hiện nay, kinh tế suy thoái trong một môi trường xã hội thiếu ổn định, niềm tin và đạo đức bị đánh cắp bởi tham nhũng, bởi sự phân hóa giàu nghèo nằm sát nách nhau, giá trị con người bị thay thế bằng vật chất. Trong tình cảnh như thế, giải pháp nào cũng là “bất khả thi”. Dù cho nhà nước cùng với các nhà nghiên cứu, các cơ quan thi hành pháp luật có đưa ra hàng trăm giải pháp cũng không thể nào giải quyết hết được. Tất cả chỉ như con bệnh thập tử nhất sinh, cho uống liều thuốc cảm quá nhẹ, theo kiểu “còn nước còn tát” chứ không mong bình phục. Tất cả phải là do chính con người nhìn nhận sự việc như thế nào thôi. Con người với cuộc sống lại do kinh tế chi phối, xã hội trong sạch hay không là động lực chính thúc đẩy, quyết định con người ấy sống như thế nào. Ảnh hưởng dây chuyền ấy quấn chặt lấy nhau nên không thể giải quyết từ một mặt của vấn đề được. Tôi chịu thua, không đưa ra được giải pháp nào. Xã hội sẽ quyết định. Khi nào xã hội sạch thì con người mới “sạch” được. Xin lật lại một chút quá khứ.
04- Một bức ảnh tai tiếng của Ngọc Quyên |
05- Cựu hoa hậu Mỹ Xuân đang được dẫn vào tòa án sáng 27-6 |
Chỉ có 10% gái bán dâm vì nghèo khó Một anh là “tuyên truyền viên” của hội chống HIV cho biết: “Tôi đã tiếp xúc với rất nhiều gái mại dâm, số cô mà tôi đã gặp, đã trò chuyện, chắc phải đến vài trăm. Trong số đó, có lẽ chỉ 1/10 là hoàn cảnh thực sự quá khó khăn, buộc phải làm gái. Còn lại, đa số là lười nhác, thích chưng diện, thích ăn sung mặc sướng... Với những người đó, tôi không thể thông cảm hay xót xa được...”
06- Người mẫu Thiên Kim được tại ngoại cũng có mặt |
Hầu hết gái bán dâm khi bị phát hiện đều đổ cho “nhà nghèo” nên mới đi bán thân. Nhưng theo điều tra thì 52,2% gái bán dâm có gia cảnh trung bình và 2,4% khá giả chứ không hề nghèo. 27,6% đi bán dâm là do bạn bè rủ rê, 63,9% là do lôi kéo bởi chính những gái mại dâm khác, chỉ có 6% là do bị lừa hoặc cưỡng bức. Có gái mại dâm mới 16 tuổi khi bị bắt đã trả lời tỉnh queo: “Ở nhà mỗi lần xin 5-10 ngàn đi chơi game mà ông bà già cứ cằn nhằn nên em mới đi làm kiếm tiền chơi, khỏi bị cằn nhằn nhức đầu”. Có gái mại dâm nói thẳng với nhà báo: “Chị không bỏ nghề đâu, vì nghề này vừa sướng lại vừa có tiền”. Thậm chí, có ngôi làng đua nhau đẩy con gái đi bán dâm để làm giàu. Có bà mẹ vì hám tiền đã bất chấp nhân phẩm và tình mẫu tử, ép con đi bán dâm hoặc lấy chồng Đài Loan, Hàn Quốc. Mặt khác, tại các cửa khẩu tiếp giáp với Trung Quốc, tình hình mua bán người vì mục đích mại dâm và bắt cóc trẻ em để đưa sang Trung Quốc cũng trở thành vấn đề đáng báo động. Đặc biệt, một số gái mại dâm còn là người mẫu, diễn viên, hoa hậu, ca sĩ... có thu nhập cao, nhưng vì muốn ăn chơi xa hoa mà đi bán dâm. Một số còn kiêm luôn vai trò “tú bà”, chăn dắt và môi giới mại dâm. Người mẫu bán dâm Hồng Hà nói đi bán dâm là “để mua được nhà lầu, xe hơi”.
07- Gái mại dâm tung tăng ở “phố đèn đỏ” sát bãi biển Đồ Sơn, Hải Phòng. |
Tiếp tục mở rộng điều tra đường dây môi giới mại dâm này, cơ quan công an đã bắt khẩn cấp Võ Thị Mỹ Xuân (30 tuổi, được biết đến với tên gọi hoa hậu Mỹ Xuân), Trần Thị Hoa (27 tuổi, người mẫu tên Thiên Kim), Trần Quang Mai (41 tuổi, quê Long An, ngụ Q.3), Lê Quang Tuấn Anh (28 tuổi, quê Lâm Đồng, ngụ Q.Phú Nhuận), Lương Quốc Huy (26 tuổi, quê Bình Thuận) và Nguyễn Hữu Đạt (44 tuổi, ngụ Q.Bình Thạnh). Vụ án được khởi tố vào ngày 11/6/2012. Sơ lược nội dung vụ án Mỹ Xuân, từ giữa năm 2011 (2 năm sau khi đoạt danh hiệu Hoa Hậu Nam Mekong năm 2009), Mỹ Xuân cùng một số người mẫu, ca sĩ được Mai dẫn mối đi bán dâm cho khách với giá từ 1.000 đến 2.500 USD (trong trường hợp đi tour). Sau thời gian hành nghề, Xuân quen biết với nhiều đại gia đến đầu tháng 4/2012, cô chuyển sang môi giới cho một số "đàn em" trong đó có hoa khôi của một tỉnh miền Tây để lấy “hoa hồng”. Mỗi lần phục vụ các cô được trả khoảng 1.000 đến 1.500 USD. Gần trưa, toà tuyên án Trần Quang Mai 5 năm tù, Tuấn Anh 3 năm tù, Mỹ Xuân 2 năm 6 tháng tù. Thiên Kim 2 năm tù nhưng cho hưởng án treo, thời gian thử thách là 4 năm, Quốc Huy 1 năm tù nhưng cho hưởng án treo, thời gian thử thách là 2 năm. Hữu Đạt bị phạt 1 năm 24 ngày tù (bằng thời hạn tạm giam). Nhiều bạn đọc đã biết quá rõ về vụ án này và thật tình tôi không muốn “dài dòng” về họ một lần nữa bởi bản án của dư luận từ một năm nay đã là một hình phạt rất nặng đối với các cô gái “chân dài” và gia đình họ. Bản án này nặng hơn tất cả mọi bản án khác. 2- Chuyện Đồ Sơn không có mại dâm Lý do thứ hai là chuyện ầm ĩ về phố đẻn đỏ ở Quất Lâm Vũng Tàu. Nhà báo nói dày đặc nhà hàng bán dâm, nhưng ông Phạm Ngọc Dũng, Phó trưởng phòng Chính sách phòng chống mại dâm Cục Phòng chống tệ nạn xã hội (Bộ LĐ-TB&XH) cho biết, Cục đã nhiều lần chỉ đạo kiểm tra, đánh giá về tệ nạn mại dâm tại Đồ Sơn (Hải Phòng) và Quất Lâm nhưng kết quả báo cáo của các địa phương đều khẳng định là không phát hiện có mại dâm tại hai địa điểm này. Các địa phương báo cáo chỉ có một vài trường hợp, không đáng kể. Mấy anh phóng viên “nực gà” bèn vào cuộc, lôi ra đủ hình ảnh, clip video, bằng chứng về nạn “Đồ Sơn đầy đĩ” này. Nhân đó còn có rất nhiều ông “ăn theo” lôi ra hàng trăm thứ chuyện khác, mại dâm nam, mại dâm nữ, các “địa danh” nổi tiếng và các phi vụ cực kỳ hấp dẫn, các sinh viên học sinh, các nữ công nhân làm thêm, các bà đi tìm “phi công trẻ”, các đại gia chân giày và chân đất đi tìm “nhu cầu”, ly kỳ hơn nữa là các người đẹp nổi danh trong làng showbiz kiếm tiền như thế nào. Có những cô chính thức bị bắt, bị phạt nhưng cũng có những cô bị “nghi ngờ” bị đối thủ tung tin chẳng biết thất thiệt hay có thật. Người tung, kẻ hứng, người kết tội, kẻ cãi, cứ ầm ầm. Có viết ngàn trang cũng không đủ. Các mánh khóe bán dâm thời nay Thời gian gần đây, gái mại dâm hoạt động tinh vi hơn. Nhiều gái mại dâm là lưu động, không nằm trong đường dây lớn mà tự hoạt động theo kiểu đơn lẻ hoặc theo nhóm 2-3 người, không ở trong nhà chứa hoặc đứng đường mà tự quảng cáo, chào mời trên các trang web đen, trên internet hoặc điện thoại di động. Những cô này rao bán dâm trên mạng, tung thông tin, hình ảnh, số điện thoại hoặc sử dụng nickname để chatsex với sự hỗ trợ
08- Một quý bà trang bị kín mít đi tìm “phi công trẻ” ở khách sạn Sài Gòn |
Luật mới năm 2012 quy định gái mại dâm sẽ không bị đưa đi phục hồi nhân phẩm ở trại như trước, mà chỉ bị phạt tiền (300 ngàn nếu lần đầu và 5 triệu nếu tái phạm). Lý do của việc bãi bỏ áp dụng hình thức đưa gái mại dâm vào trại là để “tăng cường áp dụng các biện pháp xã hội”, để gái mại dâm tự nguyện hoàn lương. Tuy nhiên, thực tế là các cơ sở hỗ trợ xã hội ở Việt Nam còn rất thiếu và yếu, mỗi tỉnh cả năm chỉ hỗ trợ được mấy chục người, trong khi số gái bán dâm cả nước lên tới hàng vài chục ngàn hoặc chẳng có cách nào thống kê hết. Ví dụ, Chi cục Phòng chóng tệ nạn Hà Nội chỉ đặt mục tiêu hỗ trợ dạy nghề, tạo việc làm được cho khoảng 60-80 người bán dâm trong suốt 3 năm. Tại TP Sài Gòn, mỗi năm chỉ hỗ trợ được 30 suất vay vốn tạo việc làm. Ở Khánh Hòa, suốt năm 2011 chỉ có 2 cô gái mại dâm được hỗ trợ hoàn lương và 6 cô được tư vấn, hỗ trợ vay vốn tạo việc làm. Việc áp dụng quy định mới trong khi không cân nhắc đến tình hình thực tế đã khiến nhiều người lo ngại rằng mại dâm sẽ lan tràn bởi mức xử phạt quá nhẹ, trong khi các biện pháp quản lý tại xã hội thì yếu và lỏng lẻo. Mặt khác, thu nhập từ bán dâm cao hơn nhiều so với lao động thông thường lại ít nặng nhọc, một tỷ lệ lớn gái bán dâm chẳng phải vì nghèo khổ mà vì muốn có nhiều tiền để ăn chơi. Do vậy, việc bỏ biện pháp cưỡng chế sẽ khiến việc gái mại dâm tự nguyện hoàn lương là rất khó khăn, trong khi sẽ ngày càng có nhiều cô gái trẻ sẵn sàng bước vào con đường này vì không còn sợ bị xử phạt nặng. Giám đốc Sở Lao Động- Thương Binh- Xã Hội Thành phố Sài Gòn nhận định: tình trạng bắt rồi lại thả này dễ làm gia tăng mại dâm; khi bị bắt quả tang gái mại dâm sẵn sàng nộp phạt rồi sau đó tiếp tục hoạt động bình thường, thậm chí công khai. Thu nhập trung bình của gái mại dâm ít nhất cũng khoảng trên 10 triệu đồng/tháng, gái gọi cao cấp tới 150 triệu đồng/tháng, phạt tiền 300 ngàn thì chẳng bõ bèn gì. Nếu số tiền nộp phạt lớn, gái bán dâm sẽ tăng giá, không ảnh hưởng đến túi tiền. Một gái bán dâm không che giấu: “Sau một thời gian làm nhân viên phục vụ cho các quán ăn, vừa mệt lại không có tiền nhiều, nghe lời mấy đứa bạn bảo làm gái vừa sướng vừa có tiền nên em theo. Lúc mới vào nghề phải lén lén lút lút, sợ công an bắt giam, giờ chỉ bị phạt hành chính thì chẳng còn gì phải sợ nữa… Tính ra, một ngày em có thể tiếp đến 10 khách, mỗi lượt cũng được 200.000 – 300.000 đồng thì nộp phạt cũng chẳng đáng là bao”. Đáng sợ hơn nữa, mới dây Công an Hải Phòng đã bắt được một nhóm thanh thiếu niên mam nữ thuê nhà trọ bình dân tại phường Kênh Dương (quận Lê Chân), tụ tập sống bầy đàn và sử dụng ma túy. Hầu hết ở độ tuối 21, nhiều nhất là 25. Trong đó có cả em Đỗ Bích Ngọc (ở xã Tân Dương, huyện Thủy Nguyên) mới 13 tuổi. Nguồn tin mới nhất còn tiết lộ những trận “đập đá” (chơi ma túy) thâu đêm suốt sáng của nhiều “kiều nữ, tiểu thư” Hà thành – hầu hết là con nhà giàu có, quyền thế – rơi vào trạng thái hoang tưởng tình dục. Chuyện hoang tưởng tình dục kể ra có nhiều người không dám tin. Thậm chí bản thân những “kiều nữ” này cũng không thể tưởng tượng nổi tại sao họ lại có thể quan hệ tình dục theo kiểu “bầy đàn” kinh hoàng đến thế... Từ đó đến việc bán thân chỉ là “chuyện nhỏ”. Ngày ấy là bao giờ? Chuẩn mực đạo đức suy thoái, nhiều cô gái dù có học thức vẫn không ngần ngại kiếm tiền từ con đường này (ước tính 10,3% gái bán dâm có trình độ Đại học, cao đẳng, trung cấp nghề). Do học đòi “phong cách Tây sành điệu”, nhiều cô coi rẻ nhân phẩm, sẵn sàng làm theo bản năng, chấp nhận dùng thân xác mình làm vật trao đổi vì tiền bạc danh lợi. Trong điều kiện xã hội hiện nay, nếu vẫn cho rằng gái mại dâm là “nạn nhân của số phận, vì hoàn cảnh mới phải bán dâm” không còn phù hợp, nhiều trường hợp chẳng đói nghèo, dốt nát gì vẫn đi bán dâm. Việc liên tiếp nhiều vụ án mại dâm sinh viên, người mẫu bị phát hiện đã gióng lên hồi chuông báo động về lối sống ngày càng tha hóa của một số người trong xã hội. Sau phiên tòa xử vụ án “môi giới mua bán dâm” này, có 2 luồng dư luận được đặt ra là tại sao không công bố danh tính những “đại gia” mua dâm và cần phải xử phạt những người di mua dâm mà chỉ phạt người “đi bán của trời cho”? Câu hỏi thư hai là có nên hợp pháp hóa nạn mại dâm như cá cược đá bóng không? Nhiều độc giả cho rằng không hợp pháp hóa mại dâm chỉ là “đạo đức giả”. Tại VN, chắc khó có thể xảy ra chuyện hợp thức hóa tệ nạn này, nó vẫn cứ sống như cơn bão ngầm thôi. Chúng ta chỉ có thể hy vọng khi nào nền kinh tế và đời sống văn hóa thực sự được phục hồi, bớt tham nhũng, cuộc sống có niềm tin vào đạo lý, và khoảng cách giàu nghèo không còn quá xa, lúc đó mới giải quyết được một phần những thứ bệnh nan y trầm kha như thế này. Ngày ấy là bao giờ, chưa ai trả lời được. Văn Quang 28-6-2013
No comments:
Post a Comment