Tuesday, August 16, 2016

Dự lễ ra trường - N.K.Anh

Tôi nghĩ không có cuộc vui nào được đoàn tụ hay họp mặt với những người thân thương trong cuộc đời mình. Nên tôi mới quyết định về thăm gia đình tôi sau bao ngày xa cách. 





(Viết đễ tưởng nhớ tới Anh NVXê, Anh NHTâm và thân tặng các anh
NVÐệ, NHải, NNTrực, PNLong, TDTín, LTLực, LATuấn…và Anh cả tôi….)
Kim Anh


Tôi nghĩ không có cuộc vui nào được đoàn tụ hay họp mặt với những người thân thương trong cuộc đời mình. Nên tôi mới quyết định về thăm gia đình tôi sau bao ngày xa cách. Tôi được hân hạnh ở nhà anh chị cả của tôi trong mấy ngày về thăm gia đình. Nơi đó, tôi đã được xem hình ảnh của những người bạn của anh tôi trong bộ quân phục màu trắng oai phong của các chàng sỉ quan Hãi Quân Việtnam. Những hình ảnh đó làm cho tôi nhớ lại khi tôi còn bé và được diểm phúc đi dự lể mãn khóa ra trường của anh tôi về 30 năm trước đây. Ðối với tôi, dỉ vãng dù là đẹp hoặc là xấu đi nửa thì đó cũng là ký ức xa xưa làm cho con người được gần gủi hay xa cách trong cuộc sống. Nên kỹ niệm có thể học hỏi được và gầy dựng những gì tốt đẹp cho tương lai. Tuy tuổi tác của anh cả tôi và tôi rất là xa biệt, nhưng chúng tôi lại có cùng một quan niệm là đều nghĩ về tình bạn thật là tha thiết. Anh cả tôi là người có tấm lòng thương người và lo lắng cho mọi người xung quanh lắm nên anh ấy đã xem họ như là người thân hoặc bạn bè. Tôi thật là kính phục anh cả tôi lắm, vì anh không đòi hõi gì ở mọi người mà chỉ mong rằng họ sẽ có một tương lai dễ chịu và có thể là thành công. Tôi cảm thấy rất may mắn vì anh tôi thường kể cho tôi những chuyện vui buồn của những người bạn thân thương của anh đã cùng học chung trong trường Vỏ Trường Toản đến khi anh ra trường Sĩ Quan Hãi Quân tại Nha Trang, Việtnam. Tôi nghĩ anh đã nghĩ thật nhiều về những người bạn ấy của anh. Bây giờ cũng có người đang sống nghèo khổ hay sống trong trại cải tạo ở VN; có người đã bỏ mạng trên đường tìm tự do hay trên miền đất hứa; có người kém may mắn thua kém hoặc là may mắn thành công ở hãi ngoại. Tuy nhiên, anh cả tôi đều liên lạc với những người bạn anh trong mọi bất cứ trường hợp nào. Do đó, tôi được biết là anh tôi rất là náo nức về buổi họp mặt 30 năm ở California vào tháng Bảy sắp tới. Vào một buổi tối, anh tôi hỏi là tôi có muốn đi dự cuộc họp khóa của anh ấy không? Anh cũng không quên đưa cho tôi đọc những bài thơ thắm thiết và những mẫu chuyện vui buồn của gia đình Hổ Cáp II đã viết để nhờ anh bỏ vào Ðặc San. Nên tôi muốn ngồi đây đễ nhớ ra những gì mà tôi đã được chứng kiến về buổi lể ra trường của anh tôi ngày xưa ấy. Dù tiếng Việt của tôi rất là non nớt chỉ có đến lớp 6 mà thôi, vì tôi sang Hoa Kỳ từ lúc 12 tuổi. Tuy không được trọn vẹn nhưng đây là những kỹ niệm mà tôi muốn diển tả bằng những dòng chử nầy. Tôi muốn cho anh tôi biết là tôi rất hảnh diện có người anh Hãi Quân như anh ấy. Lúc đó, tôi được lên 7 tuổi. Tuổi ngây thơ đó thật là lém lỉnh và phá lắm, vì tôi được sống vui với 4 anh trai khác. Mặc dù tôi là con gái mà lại là út nhất nhà. Tôi lại không sợ chi hết. Hơn nửa, tôi không muốn bị thua thiệt và không được vui chơi với các anh trai khác của tôi nên tôi đã chịu đòn rất là hay … ” Chịu phá thì chịu đòn mà “. Tôi đang cười với điều đó đấy Tánh ham đi chơi của tôi thì hãy còn trọng ti đến bây giờ. Tôi thích được đi đây hay đi đó đễ viếng thăm và học hỏi những điều mới lạ.. Và tôi đã được đi viếng thăm các nơi trên thế giới trong thời gian sống ở Hoa Kỳ và Canada. Vào dịp đó, tôi được biết tin là anh tôi sẽ ra trường Sĩ Quan Hãi Quân ở Nha Trang. Mỗi gia đình của sinh viên Hãi Quân được ra dự lễ mãn khóa vào lúc đó. Nói về dĩ vãng xưa, tôi trở thành đứa bé gái thật ngoan không phá vì tôi muốn Ba Mẹ tôi cho tôi đi dự lễ mãn khóa của người anh cả. Có thể tôi đă kính mến anh vì anh hay lo lắng cho chúng tôi khi anh còn ở nhà. Nhất là tôi lại được đi ăn kem và đi chơi với bạn gái anh ấy khi anh được về phép ở Sàigòn, Việtnam. Tôi không biết tại sao mà tôi lại được hân hạnh như vậy. Tôi nghỉ có thể là tôi nhìn rất là dễ thương và dễ nghe lời khi còn bé nên được mấy chị bạn gái của anh tôi cho theo thôi. Tôi không biết mọi người sẽ nghỉ sao. Ðối với con nít thì khi muốn gì và sự mong muốn đã thành sự thật thì rất là vui trong lòng. Niềm ước vọng của tôi đã thành sự thật. Tôi được đi dự lể mãn khóa của anh cả tôi.


Những ngày vui nhn bắt đầu hiện từ từ trong trí óc và làm tôi đi về ngày xưa .. Bố tôi, chị tôi và tôi được đi bằng tàu thủy đễ tới Nha Trang dự lễ. Mùi dầu trên tàu làm cho tôi rất là khó thở nhưng vì ham vui củng không làm cho tôi bực bội lắm. Cũng may là chúng tôi có gặp một người bạn xưa của anh tôi khi còn học ở Vỏ Trường Toãn trên tàu. Tôi nhớ là anh ấy tên là Hà. Anh ta tiếp đón và săn sóc chúng tôi rất là ân cần khi trên tàu tới trường Sỉ Quan Hãi Quân ở Nha Trang. Tôi cũng không còn nhớ là chúng tôi đi bao nhiêu ngày nửa. Nhưng tôi cũng không cần biết miễn sao là tới bờ là tôi vui rồi và gặp lặi người anh kính yêu của tôi. Khi tàu ủi bãi ở Nha Trang, chúng tôi đã thấy có các anh sĩ quan đang tắm biễn và chào đón chúng tôi. Các anh ấy thật là dể thương lắm nhất là dể thương với chị tôi và các phái nử trẽ tuổi trên tàu. Có lẽ các anh ấy đang định “cua” chị tôi và các cô gái đó thì phãi ? Vì các anh ta đã bị thu hút bởi những vóc dáng người diễm kiều và thành thạo của các nàng ấy. Tôi vẫn còn tức cười khi nghĩ đến việc nầy. Sau khi được lên bờ thì đã có xe của căn cứ đến rước chúng tôi đễ đưa về trường Hãi Quân. Trước cổng trường, tôi thấy có lính gác và tra hỏi giấy tờ của mọi người. Kế đó là những sinh viên sĩ quan đang đón tiếp thân nhân của họ. Ai củng vui cười nói chuyện thật là náo nhiệt. Khi đó thì anh tôi và các bạn thân của anh ấy cũng đến đón Bố, chị, và tôi về khu dành riêng cho quan khách đến dự. Kể ra trường sỉ quan Hãi quân thật là lớn lắm. Có thễ, tôi cảm thấy thật là bao la như vủ trụ vậy đó, vì tôi quá bé bỏng mà. Cái chân của tôi hãy còn ngán thì làm sao mà có thể đi lể như người lớn được. Trong những ngày ở trường Hãi Quân tôi thấy buồn và vui lẩn ln. Buồn là vì không có đứa trẽ nào bằng tuổi của tôi đễ chơi chung. Bù lại sự thiếu vui đó thì tôi lại được các anh bạn thân của anh tôi dắt đi ăn và nhờ tôi nói lại những câu tán gái mà các anh không dám nói với các chị gái lớn. Bây giờ nghỉ lại tôi mới thấy tại sao mà các anh ấy đối xử dể thương với tôi chứ. Dỉ nhiên, tôi làm con nít thì đâu có sợ chi ai ? Nhưng tôi nghỉ lại cũng thấy vui vui vì đã giúp cho các anh tỏ lòng thương yêu với những người mà các anh đễ ý đến dù là không trực tiếp. Bây giờ, tôi cũng không được biết cuộc đời của các anh ấy bây giờ ra sao. Nhưng tôi cũng cầu mong họ sẽ tìm được trái tim chân thật đễ chia sẽ cả cuộc đời đễ gầy dựng những niềm tình thương chân thật mà các anh có thể yên tâm đễ hy sinh cho tổ quốc, gia đình và người thân dù cho có thay đổi chánh phủ đi nữa hay trong bất cứ hoàn cảnh nào. Ðầu óc cũa đứa trẻ lên 7 không được sáng suốt và suy xét như một người lớn. Sống trong xã hội chiến tranh hai miền Nam và Bắc, tôi đã ca hát những bài ca đễ cám ơn và ca tụng các chiến sỉ vào dịp đó. Cũng có thể gia đình tôi có nhiều quân nhân đã hy sinh trong cuộc chiến nên tôi mới có sự thông cảm với những gia đình có những anh hùng đã chiến đấu và hy sinh cho quê hương tôi. Nhưng tôi cũng cám ơn những người lính trẽ hay già đã hy sinh và tạo cho tôi và mọi người được yên vui. Cũng vì lý do hy sinh đó, tôi nhất định muốn được đi xem lể ra trường của anh tôi với bất cứ giá nào. Tánh tôi thì hay đễ ý và lo lắng cho mọi người nếu họ thương yêu tôi. Nên tôi đã tìm thấy sự liên hệ giửa anh tôi và các bạn của anh ấy tuy là không được trực tiếp cho lắm. Ngày đó tôi thấy anh tôi và các bạn cùng khóa tỏ ra rất là vui vẽ và náo nức về ngày ra trường của họ. Người ta thường nói con người có nhiều nụ cười trong cuộc đời lắm. Bây giờ, tôi mới hiểu thế nào là nụ cười sung sướng trên khuôn mặt con người. Nụ cười của các anh ngày ấy đã bắt đầu hiện rỏ trong trí óc tôi để diển tả trên những dòng chử nầy. Nụ cười của các anh đã bộc lộ đễ cho người đối diện có thễ thấy đễ thông hiểu họ hơn. Nụ cười của các anh trông thật là oai phong và hảnh diện lắm. Các anh đã từng trãi qua những cuc huấn nhục thần sầu của khóa đàn anh đã bài ra. Ngoài ra, các anh còn được học hỏi thêm về ngành chuyên môn, và đã thấu hiểu thêm về những chiến thuật mà các anh phải đương đầu và thắng Việt Cộng.


Nhìn những hình ảnh huấn nhục mà anh họ của tôi là người đàn anh khóa trước của anh tôi đã rửa ra và gởi về cho Bố Mẹ và chúng tôi xem. Tôi nghỉ bất cứ người mẹ nào cũng sẽ khóc thật nhiều khi nhìn những hình ảnh huấn nhục của con họ. Mẹ tôi đã mất mấy ngày không ngủ vì thương anh tôi lắm. Bà nghỉ tại sao đi lính đã cực khổ rồi mà còn bị đối xử tàn tệ như là mt thú vật vậy ? Mẹ tôi nghỉ có lẻ thú vật như con chó và con mèo vẩn còn được sướng hơn các anh trong trường Hải Quân lúc đó. Họ phải bò bằng khủy tay để đi trên những miếng sắt khoan lổ trên đường đầy sỏi đá đễ được vào câu lạc bộ mà ăn cơm mỗi ngày. Họ đã thành những chú chó khi đối đầu với các bạn cùng khóa đễ ăn bằng miệng và không được dùng tay đễ cầm miếng ăn trên dỉa nhỏ đã được đễ dưới đất. Trong khi đó thì các người khóa đàn anh lại được ăn uống trên bàn ngon lành. Và còn nhiều trò huấn nhục khác đã được thu gọn vào những tấm hình khác nhau nửa. Nếu không suy nghỉ gì thi tôi có thể nói là các người đàn anh thật là độc ác lắm. Nhưng nếu suy nghỉ một tí nửa thì đó là những hình phạt mà có thể rèn luyện cho con người của các anh có thể vượt qua bất cứ hoàn cảnh nào nếu bị sa cơ vào tay của bọn Cộng Sản. Tôi củng có nghe và thấy bọn Cộng Sản thật là quỷ quyệt và tàn ác lắm khi họ bắt được người lính Việt Nam Cộng Hòa. Nên tôi đã thấy nụ cười của các anh là trút bỏ đi những mệt nhọc và vượt qua khổ cực về sự huấn nhục.


Nói về ngành chuyên môn, tôi không được rỏ lắm. Nhưng tôi có nghe anh tôi đề cập về ngành chỉ huy hay cơ khí chi chi đó. Tôi tức cười một điều là các anh về chỉ huy thì hay nhìn trời trên bong tàu để xem có mưa hay bảo hay không. Có thể, các anh ấy củng đang nghỉ về người tình của lính thủy làm gì khi vắng các anh ? Còn các anh về cơ khí thì họ chỉ nhìn về máy móc trên thuyền mà thôi. Nên cả hai ngành đều phải họp tác với nhau khi các anh phải đi hành trình trên mặt sông hoặc biển. Ðó là nụ cười hòa đồng với nhau và làm được việc. Khi ai muốn thử thách mình thắng hay là thua, họ sẽ có một chiến thuật để thắng đối thủ. Nên tôi nghỉ anh tôi và các bạn của anh tôi đã được huấn luyện kỹ càng về chiến thuật ở trong trường đễ có thể đương đầu với VC với bất cứ trường hợp nào. Họ cũng có đủ trình độ học hỏi và hiểu biết dù họ có thông minh hay yếu kém đến đâu. Củng như là họ sẽ thắng được con tim của người thân yêu của họ là họ đã được thương mến và kính phục. Cho nên tôi phải nói đây là nụ cười hảnh diện của các anh. Từ nụ cười, tôi cũng không quên đề cập đến tình đồng đi chi binh của anh tôi và các bạn của anh ấy. Có một điều là làm tôi thắc mắc vì cách xưng hô của họ. thật là ngộ nghỉnh: “Bố và Con”. Vì lòng hiếu kỳ, tôi đã hỏi một người bạn thân của anh về cách xưng hô lạ thường đó khi một người lớn tuổi hơn tôi nhiều lắm mà phải gọi anh tôi bằng “Bố” và tự cho mình là “con” của anh tôi ?? Người bạn thân của anh tôi có giãi thích là trong quân trường thì ai củng cần sự giúp đở lẫn nhau. Nên khóa đàn anh sẽ chọn một người đàn em để dẩn dắt họ khi cần thiết trong lúc được huấn luyện làm sinh viên sỉ quan Hải Quân. Tôi củng có hỏi đùa chắc là các anh đàn anh sẽ cho các anh đàn em nhiều bánh kẹo lắm. Anh bạn của anh tôi vò đầu và cười với tôi. Càng nói về đời sống sinh viên sỉ quan Hải Quân tôi lại học được thế nào sự liên quan giửa đàn anh và đàn em trong trường lúc đó. Nhưng tôi nghỉ khóa 20 của anh tôi thì có vẽ thân thiện hơn các khóa khác thì phải. Cũng có thể tôi đã chứng kiến nhiều buổi họp mặt mà anh tôi đã cho tôi đi theo đễ dự cho vui. Trong cuộc đời thì ai củng có lần được phá phách cho thỏa thích. Tuy rằng tôi sống trên nước Hoa Kỳ đã 25 năm, tôi không quên những câu ca dao của người xưa Việt Nam đã nói : “Nhất quỷ nhì ma, thứ ba là học trò”. Tại sao tôi phãi nói về câu nầy? Thật sự, tôi đã biết được hai điều mà các anh sinh viên đã làm khi họ còn chung sống ở Quân Trường Hải Quân Nha Trang. Ðó là điều vinh hạnh mà tôi đã được học hỏi về các anh. Thứ nhất, các anh đã đặt cho nhau những bí danh thật là vui nhộn để chọc nhau cho nhau cười vào lúc mệt nhọc trong trường học. Tôi lại được may mắn là được biết khuôn mặt và những biệt danh độc đáo của các anh ấy. Nhưng tôi không dám đề cập trong đây vì ai củng có kỹ niệm về tên kỳ lạ. và duyên dáng của các anh ấy. Hơn nửa, tôi lại không muốn bị kí đầu như năm xưa Ba tôi đã thân mến tặng cho tôi một kí thật là đau điếng và làm cho tôi phải nhớ suốt đời. Thật ra, tôi đã nghe lời của một anh bạn thân của anh tôi mà gọi một biệt hiệu độc đáo của một anh bạn thân khác trong khóa của anh tôi trong sự ngây thơ và khờ dại hôm nào. Không biết những anh đó còn nhớ đến con bé năm xưa không? Còn phần đặc biệt cuối cùng của các anh sinh viên Hải Quân vào dịp đó đã làm cho tôi thêm một kỹ niệm không ngủ được. Nhưng cũng may là Ba, chị, và tôi đã được biết trước từ các anh khóa đàn anh và anh tôi để chuẩn bị tinh thần. Ðó là sự phá phách náo nhiệt của khóa đàn em đã diễn ra trong quân trường trước khi các người khóa đàn anh ra trường. Tôi nghỉ là luật lệ mà các anh khóa trước đã đặt ra và không được làm gì đối với khóa đàn em vào đêm trước ngày họ được đeo lon . Vì thế, tôi thấy các anh cùng khóa của tôi đều nhượng bộ cho các người “con” của họ muốn làm gì thì làm. Một đêm đâu có chết ai đâu ? Không biết anh tôi và các bạn cùng khóa của anh tôi còn nhớ ngày làm học trò là quỷ không?


Ngày danh dự của các anh đã tới..Ðó là ngày mản khóa ra trường. Tôi nghỉ các anh chắc củng rất náo nức vào lúc đó như tôi khi được ra trường ở Hoa Kỳ năm nào. Tôi không được như các anh sinh viên sĩ quan Hãi quân đã mặc bộ đồ đại lể trắng toát, mũ thêu hình con ó với cái neo vàng thật đẹp cộng thêm cặp lon Alpha Chuẩn úy oai phong được đeo trên hai vai các anh. Tôi thấy dáng của các anh rất là đẹp trai và oai hùng khi họ trình diện và đưa tay ngang đầu để chào quan khách như những bậc cha mẹ sanh thành ra các anh; những thầy giáo đào tạo các anh; những người anh khóa trước và khóa sau của các anh; và những người thân thương, nhất là các người tình của lính.

Sau cuộc diển hành tự tin của các anh đã xong. Các anh được đứng nghiêm chỉnh hàng lối để làm lể chào cờ và cộng thêm vài tiếng súng bắn lên trời để khai mạc lễ mãn khóa. Các anh lại được phép của người trưởng khóa cho lệnh đứng với thế được nghỉ. Trong thế đứng thảnh thơi của các anh sinh viên Hải Quân sắp ra trường, các anh đả được nghe lời chúc tụng và hoan nghênh của các bậc đàn anh đi trước như các khóa trước của sỉ quan Hải Quân Tôi không nhớ hết là ai nhưng tôi có thể hiểu biết những người được đứng lên đọc diển văn trên sân khấu thật là quan trọng. Tôi có thể nhìn vẻ bề ngoài của họ trông thật là lớn tuổi để l vẽ kinh nghiệm về Hãi Quân lắm. Vì thế, lời lẻ của họ thật là hùng hổ và khích lệ đã làm cho mọi người phải chú tâm lắng nghe. Từng tiếng hò hét và những tràng vổ tay mảnh liệt của mọi người đã được dự và chứng kiến làm cho tôi nhớ đến ngày ra trường của tôi sau nầy ở Hoa Kỳ. Tôi và các anh củng làm một động tác như nhau trước về phần cuối cùng của lể mãn khóa. Tôi và các anh đã được ném chiếc mũ đi trên đầu thật là cao và hét thật là to là đã được mãn khóa với trưởng thành và rời xa ngôi trường thân yêu thuở nào đã đào tạo ra mình. Và từ đó, tôi củng như các anh sẽ tiếp xức với sự thật trong đời sống đễ lưu luyến những gì cho kỹ niệm thật xưa vui buồn lẩn lộn mà tưởng là xảy ra mới ngày hôm qua. Mặc dù tôi không được sinh sống trên quê hương Việtnam lâu. Tôi có dịp làm hoạt động với cộng đồng Việtnam khi tôi còn ở Dallas, Texas. Sự tiếp xúc trực tiếp và thông cảm cho những cựu quân nhân VNCH đã định cư sống ở Hoa Kỳ, nhất là ở Texas. Tôi lại được hân hạnh thêm một lần vì tôi là con của Me. Bây giờ đã ba mươi năm mà các anh khóa 20 ra trường. Thời gian qua rất mau đã làm cho anh cả và các bạn cùng khóa của anh được kinh nghiệm về mọi mặt. Có người may mắn còn tồn tại và củng có người không được may mắn đễ tham dự ngày họp mặt 30 năm trên đất người vì hoàn cảnh của mọi người. Vì thế, tôi củng muốn được chia vui cùng anh tôi và các người bạn cùng khóa của anh ấy với lại những ký ức mà tôi còn nhớ. Tôi cũng cầu chúc cho mọi người trong khóa 20 sẽ được mọi điều tốt lành trong cuộc sống hiện tại và tương lai……….

N.K.Anh
(Em gái một HC2)
https://dongsongcu.wordpress.com/2016/08/14/du-le-ra-truong/
Biên Hùng chuyển

No comments: